“Này, cô…”
Giang Vũ Hạo chột dạ, hắn hơi khom người xuống định xem Giai Tuệ có sao không, nhưng trong đầu hắn lại nhớ tới bộ dáng quá đỗi chật vật của Diệp Linh Lan, một chút cảm giác có lỗi đối với Giai Tuệ liền bay hết.
Ánh mắt hắn dần trở nên nghiêm khắc, ngay cả sống lưng cũng thẳng tắp, hắn từ trên cao nhìn xuống cô, ngạo nghễ như quân vương đứng trước thường dân bé nhỏ, thấp kém.
“Cô còn định diễn kịch tới khi nào nữa?” Giọng nói của hắn lộ rõ vẻ thất vọng, chán chường.
“Diễn kịch ư? Giang Vũ Hạo! Anh bị điên rồi có phải không? Anh là người đánh tôi, lại còn nói tôi diễn kịch? M* kiếp.”
Giai Tuệ đang bị choáng váng thì nghe thấy lời hắn nói, thất vọng như vậy, mỉa mai như vậy, cô cố gắng bám lấy mặt bàn rồi từ từ đứng dậy, bàn tay nhỏ bé run run, trước mắt cô cảnh vật cứ xoay vòng, nhưng cô không muốn mọi chuyện cứ như vậy kết thúc, một tát này là vì cái gì?
“Tự mình nghe đi.”
‘Cộp.’
Vừa dứt lời hắn liền ném cái máy ghi âm lên người Giai Tuệ.
Từ lúc cô làm Diệp Linh Lan bị thương, tính tình của hắn cực kì tệ hại, một lần lại thêm một lần mất khống chế lực đạo.
Chiếc máy ghi cứ vậy mà ném thẳng vào người cô, nó rơi xuống đất rồi trượt dài. Giai Tuệ rất muốn mắng người nhưng cô đã quá đau rồi, cứ gào mồm lên cãi nhau với hắn thì đầu lại thấy hơi nhức.
Cô nhịn.
Cô bước tới chỗ máy ghi âm, hơi khom người nhặt nó lên.
‘Tít.’
“Tìm cách bỏ vào đồ uống của cô ta.”
“Đây là thuốc gì vậy?”
Âm thanh chợt im bặt, tầm ba giây sau mới có giọng nói phát ra.
“Nhưng phải làm thế nào? Diệp Linh Lan là thiên kim nhà họ Diệp, người ta đường đường là tiểu thư lá ngọc cành vàng, làm sao tôi tiếp cận được?”
“Tôi còn phải dạy cô sao?”
…
Giọng nói của kẻ hạ thuốc kia thì Giai Tuệ không biết, nhưng kẻ chủ mưu, chính là giọng nói của cô đây mà.
“Diệp Linh Lan bị làm sao rồi?”
Giang Vũ Hạo cười khẩy một tiếng: “May mà cô ấy mạng lớn mới thoát được, sao cô lại trở nên độc ác như vậy hả? Cô thay đổi đến nỗi tôi không còn nhận ra được con người của cô nữa. Đã từng là nữ thần trong mắt mọi người, sao cô lại để cho tâm hồn bị vấy bẩn đến nhường này?”
Hắn tóm chặt lấy tay cô, bóp mạnh đến nỗi cô cảm nhận được mạch máu khó khăn khi lưu thông, bàn tay nhỏ nhắn của cô hết đỏ rồi dần tím lại.
“Thời đại nào rồi hả? Anh còn tin vào mấy cái thứ này? Bỏ ra! Anh dám động tay động chân nữa tôi sẽ kiện anh..."
Giai Tuệ dùng ánh mắt quật cường nhìn hắn, khí thế không chịu thua thiệt.
“A Hạo, anh đừng làm vậy.”
Diệp Linh Lan lo lắng chạy đến kéo cánh tay hắn, từ giọng nói có thể nghe thấy được sự lo lắng, ân cần.
Vẫn là thanh âm trong trẻo như lần đầu gặp mặt, nhưng giờ phút này Giai Tuệ bỗng cảm thấy thật buồn nôn mà, hoàng anh xuất cốc gì chứ, đây là thứ tạp âm kinh khủng nhất trên đời.
Vì cô ta… đã từng dùng cái âm thanh trong trẻo ấy, để thốt ra lời nói đố kị, vặn vẹo đến điên cuồng khiến Giai Tuệ nhớ mãi không quên.
…