Vì cái chân đau của mình, Giai Tuệ đã xin nghỉ ba ngày, Giang Vũ Hạo không bày tỏ ý kiến gì, chính xác hơn là hắn không coi trọng cô nữa.
…
Giang Vũ Hạo nhìn chằm chằm vào tài liệu, nhưng đã hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua mà hắn không tài nào tập trung được, hắn dứt khoát ném bút sang một bên rồi đứng dậy đi đến bên cửa sổ. Hắn hơi dựa vào mặt kính nhìn ra bầu trời trong xanh, trong lòng hắn rất rối gắm.
…
“Trợ lí Trần, anh đã lấy được đoạn ghi hình ngày hôm qua chưa?”
“Dạ rồi thưa sếp, nhưng…” Giọng nói của anh trợ lí hơi ngập ngừng: “… không có âm thanh, tôi hoàn toàn không biết họ đang nói gì.”
Camera tại hành lang chỉ ghi lại được cảnh Diệp Linh Lan đứng dựa vào tường rồi nói chuyện với Giai Tuệ, cô ta còn lựa chọn góc quay rất tốt, từ đầu đến cuối chỉ thấy được bóng lưng của cô ta, thỉnh thoảng nghiêng người về phía cam thì chính là loại biểu cảm quật cường kêu cứu ấy.
“Chết tiệt! Rốt cuộc họ nói gì vậy chứ?”
Giang Vũ Hạo cứ tua đi tua lại phân cảnh mà Giai Tuệ nổi cáu rồi ra tay đánh người, hắn day day mi tâm.
Hắn nghĩ rằng Giai Tuệ sai rồi.
Cô ấy đã thay đổi quá nhiều, không còn là người thiếu nữ thanh thuần, tràn ngập hơi thở thanh xuân của năm ấy nữa. Cô ấy kết giao với những loại người chẳng ra sao, lại còn trở nên nóng tính, tính khí quá tệ, hành xử, lời nói vô cùng tuỳ tiện.
Con người của cô ấy hiện tại, thật khiến cho hắn thất vọng.
…
Hôm ấy Diệp Linh Lan chật vật như thế, nhưng chẳng qua chỉ là ăn vài bạt tai với bị nắm tóc chứ không hề có vết thương nào quá nghiêm trọng cả.
“A Hạo! Em nghe nói thư kí Phương xin nghỉ vài ngày, hôm trước em thấy cô ấy bị thương rồi…”
Sau hai ngày nghỉ ngơi thì Diệp Linh Lan lại tung tăng chạy nhảy được rồi, cô ta liền tới Tinh Hải tìm hắn, lại còn rất tri kỉ mà quan tâm tới người yêu cũ của anh bạn trai nhà mình. Những chuyện này, Giang Vũ Hạo không có ý khơi lại nữa, cái hắn muốn biết là…
“Hôm đó hai người đã nói gì? Em đã nói gì với cô ấy?”
Tại sao bỗng dưng Giai Tuệ lại nổi giận tới vậy?
Nói tới đây Diệp Linh Lan hơi cúi đầu buồn bã.
“Trong buổi tiệc em nghe mọi người khen hai người đẹp đôi… em buồn lắm. Em biết rõ quá khứ của anh và chị ấy, lại còn nghe được những lời như thế nên em đã đi tìm chị ấy hỏi xem chị ấy… còn tình cảm với anh hay không.” Cô ta dụi dụi mũi, đánh thương như con chó nhỏ bị trách mắng, nhìn hình ảnh này, ai nỡ nặng lời với cô ta được chứ?
“Sau đó?” Giang Vũ Hạo lại gần cô ta, hai người mặt đối mặt, nắm bắt mọi cảm xúc của đối phương.
“Chị ấy nói…” Mắt cô ta bắt đầu đỏ hoe, nước mắt chỉ trực rơi xuống.
“Chị ấy còn tình cảm với anh… chị ấy nói… nói rằng… từ lần đầu gặp lại anh, trong lòng liền… rung động một lần nữa, chị ấy còn mỉa mai em là thế thân..."
Diệp Linh Lan bỗng ôm chầm lấy hắn, như thể bao nhiêu cảm xúc uất ức nghẹn ngào đều khó kiềm chế mà tuôn trào. Nhưng… ở vị trí mà hắn không thấy, khoé miệng cô ta hơi nhếch lên một nụ cười đắc chí.
Cô ta đã làm thế thân bao năm nay, không phải để làm người dự bị, để rồi cuối cùng bị bỏ rơi một cách phũ phàng đâu. Người có não đều sẽ suy tính lợi ích cho riêng mình, tình yêu vốn dĩ là ích kỉ.
Cô ta sai ở đâu chứ?
Người xưa có câu tình cũ không rủ cũng tới, lại có câu lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.
Phương Giai Tuệ! Cô biết khó mà lui từ sớm thì đã không phải chịu thêm chút đau khổ này.
…
Buổi trưa này hôm sau, khi Diệp Linh Lan đi mua sắm cùng bạn bè thì xảy ra chuyện.
Cô ta bị hạ xuân dược, còn suýt bị cưỡng bức, may mắn là cuối cùng cô ta thoát được, hơn nữa còn ‘thuận lí thành chương’ cùng với người mình yêu bao lâu nay… cùng lăn giường.
…
“A Hạo! Em sợ quá… hu hu hu… Lúc đó, em đã phải giằng co với tên bịt mặt kia, quần áo đều…” Cô ta khóc nấc lên, làm cho lòng người phải một phen đau xót.
Giang Vũ Hạo nắm chặt thành quyền. Mày hắn nhíu chặt lại, nhớ đến bộ dáng thảm thương của Diệp Linh Lan lúc chạy thoát khỏi tình cảnh suýt bị cưỡng bức, lòng hắn lại như có hàng vạn con kiến đang gặm nhấm.
…
“Anh gọi tôi tới gấp như vậy là có chuyện…”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!