“… Cô ấy là đối tượng của tôi, anh khiến A Tuệ chịu uất ức thì tôi đương nhiên phải ra mặt thay cô ấy nói lí lẽ rồi.”
Giang Vũ Hạo đảo mắt một cái, hắn lạnh lùng liếc Giai Tuệ, dáng vẻ như hận không thể nhét cô vào bao vậy.
Bầu không khí bỗng ngày càng căng thẳng, quỷ dị.
Diệp Linh Lan cắn cắn môi, cô ta khẽ lôi tay của Giang Vũ Hạo.
“Sao lại nổi giận rồi~” Cô ta bĩu môi mếu mếu, đáng thương vô cùng.
“Đều tại anh đến gây chuyện đó, công ty của người ta đang giờ làm việc, anh thế mà lại nhào đến tán gái, suốt ngày chỉ biết gây chuyện thôi. Diệp Doãn Minh! Anh mau cút về nhà ngay cho em.”
Cô ta buông ta Giang Vũ Hạo ra, rồi chạy tới nắm lấy tay lôi anh trai nhà mình về.
“Cái con bé này thật là thiên vị, em vì bênh vực người ngoài mà dám lớn tiếng trách anh à?...”
“Đều tại anh đến gây chuyện…”
Giọng nói của hai người đó mỗi lúc một nhỏ, họ đã đi xa rồi.
“Sau khi chúng ta kết thúc, người yêu cũ của thư kí Phương hẳn là lập được thành cả một bản danh sách rồi đấy nhỉ?”
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Giang Vũ Hạo chậm rãi tiền đến gần, còn cô thì liên tục lùi lại.
…
“Tôi…”
‘Bịch’
Giai Tuệ quay người nhìn.
Đã đến đường cùng rồi, không thể lùi tiếp được nữa.
“Tôi…”
Cô thật không biết nói gì hơn.
Rốt cuộc lúc đó, sao cô lại muốn tìm hiểu nhiều người như thế?
Nhưng bất quá, tại sao cô phải giải thích với hắn cơ chứ?
“Anh lấy tư cách gì để xen vào đời tư cá nhân của tôi? Là bạn trai cũ… hay là sếp?”
Cô đối mặt với hắn, ánh mắt quật cường.
Chuyện của hai người đã qua từ lâu, năm đó những chuyện cô khiến hắn tổn thương, bây giờ cô mặc hắn trút giận.
Nhưng còn về cuộc sống của cô, hắn có quyền gì mà can thiệp vào?
Cô từng yêu bao nhiêu người, đang yêu ai hay đến với ai là chuyện riêng của cô.
Giang Vũ Hạo chỉ là một người dưng, không hơn, không kém.
Vậy thì hắn đang chất vấn cô vì cái gì?
Trong khi… hắn cũng đã có bạn gái.
Hai người còn yêu đương ngọt ngào như vậy.
...
“Với tư cách là bạn trai cũ, từng là người yêu của cô, tôi cảm thấy… thật ghê tởm.” Ba chữ cuối hắn còn đặc biệt ngắt ra, âm thanh trầm thấp, miệt thị.
Giang Vũ Hạo chuyên chú quan sát cô, ánh mắt sâu thẳm, đáy mắt như có hàn băng dần ngưng kết, tràn đầy địch ý, hắn lạnh lùng buông lời cay đắng.