Sau khi trở về Thái Lan, Lục Duy đi chơi hai ngày mới trở về nhà họ Tần.
Tống Hoài Cẩn sau khi hay tin thì lập tức từ xa đến đón người.
Gần một tháng nay vì thường xuyên dạo chơi ngoài trời, thế nên làn da của cô đã sạm màu hơn lần trước trở về một chút. yeutruyen.net Lục Duy vẫn mặc quần jean và áo sơ mi, khi thấy Tống Hoài Cẩn đến, cô chỉ lễ phép gọi một tiếng “chú ba” rồi không nói thêm gì nữa.
Giống như lần gặp đầu tiên ở nhà họ Lục, cô vừa lễ phép lại vừa xa cách, cứ như người anh quen nhiều năm như thể là một người khác vậy.
Nói là đi đón, nhưng hai người lại kẻ trước người sau trở về.
Lục Duy hỏi giúp việc Kiều Tri Niệm đang ở đâu, rồi chạy chậm về phía nhà ăn để tìm người.
“Thím hai!”
Kiều Tri Niệm vừa ăn xong, còn đang trong cơn nghén thì bị Lục Duy vỗ một phát khiến cô suýt chút nữa đã nôn ra.
Vì trước đó không có ở nhà họ Tần nên Lục Duy không biết việc trong nhà sắp có thêm thành viên mới. Thấy thím mình sắp nôn, cô chỉ cảm thấy mình không biết điều chỉnh lực tay, lỡ vỗ Kiều Tri Niệm hỏng luôn rồi, cô lập tức hỏi: “Thím không sao chứ?”
Thấy cô ấy bị doạ, khuôn mặt tái nhợt của Kiều Tri Niệm miễn cưỡng nở một nụ cười: “Không sao, không trách cô, bác sĩ nói qua ba tháng đầu của thai kỳ thì các triệu chứng thai nghén sẽ giảm thôi.”
“À.” Lục Duy ngồi xuống bên cạnh, ngay sau đó thì chợt bật dậy, đôi mắt hoảng sợ mở to như hai cái chuông. Cô ấy chỉ vào bụng của Kiều Tri Niệm, miệng lắp bắp nói không ra lời.
“Thím, thím mang thai rồi?” Chỉ thấy cô gái nhỏ trước mắt xoa tay mỉm cười. Lục Duy lại quay sang Tần Dập, thấy anh dùng vẻ mặt đắc ý uống trà thì lập tức biết đây là sự thật.
“Vậy tốt quá rồi còn gì, trong vòng mười tháng này thím sẽ không có kinh nguyệt à? Chú hai đúng là rất thương thím đó.”
Bắt đầu từ sáng sớm, bụng của cô cũng hơi khó chịu, giờ biết Kiều Tri Niệm đang mang thai, phản ứng đầu tiên của cô là không có kinh nguyệt nữa. Chỉ là câu cuối cùng này lại khiến người ta nghe hiểu theo nghĩa khác.
Ba người khác đang có mặt trong nhà ăn ngay lập tức biến sắc, theo phản xạ, Tần Dập nhìn về phía mấy người đứng gác cách đó không xa.
Tất nhiên là dù có nghe được thì những người đó cũng sẽ giả vờ không nghe thấy gì.
Kiều Tri Niệm ngoài cảm thấy xấu hổ ra thì cũng không biết nói gì hơn, cô không biết vì sao trọng điểm của Lục Duy lại rơi vào vấn đề xấu hổ như vậy. Tính cách của cô không hướng ngoại bằng Lục Duy, nên mấy chuyện riêng tư của con gái sẽ không nói công khai như thế này.
Còn Tần Dập chỉ cảm thấy buồn cười, khóe môi phía sau nắm tay cũng lặng lẽ nhếch lên. Anh khẽ liếc mắt, đánh giá người vẫn luôn đứng im lặng bên cạnh từ nãy đến giờ.
Từ lúc bước vào nhà, Tống Hoài Cẩn đã xụ mặt. Từ đầu đến cuối, Lục Duy đều xem anh ấy như không khí, chỉ nói chuyện với Tần Dập và Kiều Tri Niệm, khiến anh càng nhìn càng đen mặt. Vốn dĩ trong lòng đang bực bội, giờ còn bị Lục Duy làm cho tức giận đến nỗi cắn răng.
Mà đầu xỏ tạo ra không khí xấu hổ ấy cũng chẳng thèm nhìn sắc mặt đặc sắc của yeutruyen.net mọi người, Lục Duy dùng tay sờ bụng nhỏ vẫn còn bằng phẳng của Kiều Tri Niệm.
Cô lộ ra vẻ vui mừng phù hợp với độ tuổi, tò mò hỏi:
“Bao giờ mới đạp thế? Sao bé lại không động đậy gì vậy?”
“Tốt nhất bé là con gái, lúc còn nhỏ cháu biết may váy cho búp bê đó.”
Lục Duy nói luyên thuyên một hồi, vốn dĩ có thể lơ đi, nhưng Kiều Tri Niệm lại nghe rất chăm chú, sau khi nghe xong còn nghiêm túc ngẫm nghĩ.
“Tôi cũng rất thích may váy cho búp bê.”
Trong phòng ngủ ở nước Z của Kiều Tri Niệm đến giờ vẫn có rất nhiều búp bê, lúc học cấp hai cô vẫn thường xuyên chơi.
Nhưng Kiều Tri Niệm không nói ra chuyện này, từ sau chuyện của hai ngày trước, tất cả những điều có liên quan đến việc cô còn trẻ hay đàn ông lớn tuổi thì đều không thể nói.
Vốn hai cô gái mười tám tuổi ở cùng nhau sẽ có vô số chủ đề để tám chuyện, nhưng bây giờ mấy người đàn ông đang ở đây, Kiều Tri Niệm cũng đành thôi, tiếp tục nói chuyện với Lục Duy.
Hai người đàn ông bị ngó lơ bên cạnh không hẹn cùng nhìn về phía hai thiếu nữ đang nói chuyện trên trời dưới đất. Một người dịu dàng, một người hoạt bát, nhưng cả hai đều chưa mất đi tính tình trẻ con.
Tuy không nghe hiểu họ đang nói gì, nhưng từ động tác có thể nhìn ra là đang tò mò về đứa bé.
…
Tần Dập nhìn một hồi, nhướng mi gõ vào màn hình điện thoại ra hiệu với Tống Hoài Cảnh.
Ngày tháng yên bình tốt đẹp sắp hết rồi.
Chuyện của Trình Sâm nhất định phải nói cho Lục Duy biết.
Chuyện nên tới sẽ tới, việc nên nói cũng sẽ phải nói.
Thân phận của Trình Sâm bị phát hiện chỉ là do may mắn ngẫu nhiên. Nếu không phải Hoắc Tri Hành cử người theo dõi chủ tớ Nok, thì chỉ sợ với thế lực của nhà họ Tần ở nước Z, bọn họ sẽ mãi mãi không phát hiện ra Trình Sâm đã từng tiếp cận Lục Duy.
Chờ đến lúc phát hiện ra thì có lẽ đã quá muộn.
Tống Hoài Cẩn gặp may, nhưng anh cũng rất khó mở miệng nói cho Lục Duy biết.
Lục Duy càng ngây thơ và trong sáng, anh càng không biết mình nên nói thế nào để cô hiểu được sự thật rằng lòng người hiểm ác khó dò.
“Duy Duy.”
Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, anh vẫn mở miệng.
“Dạ?”
Chỉ mới một thời gian không nghe Tống Hoài Cẩn gọi mình như vậy, hơn nữa cô còn đang nói đùa với Kiều Tri Niệm, chợt quên mất mình đang chiến tranh lạnh với anh. Lục Duy quay đầu đáp lời Tống Hoài Cẩn như trước kia.
Tần Dập cho những người khác ra ngoài, anh đi đến đỡ Kiều Tri Niệm dậy rồi đưa cô lên lầu. Lúc này trong nhà ăn chỉ còn lại Tống Hoài Cẩn và Lục Duy.
“Sao thế?”
Tống Hoài Cẩn đứng gần khung cửa, khuôn mặt điển trai tỏ ra vô cùng nghiêm túc.
“Đi theo tôi, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với em.”
Mặc dù người ở xung quanh đã rời đi hết nhưng anh vẫn không yên tâm.
Tống Hoài Cẩn sải bước tới kéo Lục Duy, muốn đưa cô về phòng để nói rõ ràng. Nhưng sợ Lục Duy không chịu đi, anh còn nói khẽ vào tai cô một câu: “Là về chuyện của gia tộc Neil.”
Sau khi nghe thấy ba chữ “gia tộc Neil”, dáng vẻ cười đùa khi nãy của Lục Duy lập tức biến mất, theo anh rời khỏi nhà ăn.