Trong một thành phố nhỏ phía Bắc Myanmar, nơi đây ban ngày khó có thể tìm được một bóng người, ban đêm đèn đuốc lại sáng trưng.
Gái bán dâm mặc đồ lót sexy đứng bên đường nói chuyện “mua vui” với khách làng chơi, lắc lắc mông dẫn khách về phòng mình. Một lát sau, trong phòng vang lên những tiếng rên rỉ dâm đãng của phụ nữ và tiếng chửi thề của đàn ông.
Cơ thể bị ma tuý ăn mòn không chịu nổi phóng túng, rất nhanh tiếng chửi kia đã dừng lại. Người đàn ông mới đi vào không lâu vừa mặc quần vừa mắng.
Sớm biết hôm nay ra nhanh như vậy thì hắn đã không ngủ với con đàn bà này rồi, tiền chơi cô ta đủ để hắn đánh bài cả đêm. Hắn càng nghĩ càng cảm thấy mình thua thiệt, ra khỏi phòng còn không quên nhổ một bãi nước bọt xuống đất.
Đợi người đàn ông rời đi, cô gái lại mặc kệ, dùng khăn giấy lau cơ thể rồi mặc quần áo vào, sau đó tiếp tục đứng ở phố chờ khách tiếp theo.
Bất kể là ai, dù sao đây cũng là công việc hàng ngày của cô ta.
Đây là một con phố chứa đầy những ngành nghề dơ bẩn. Cửa hàng hai bên đường không có bảng hiệu, mà cũng chẳng cần bảng hiệu, vì mỗi người đến đây đều tìm được nơi phù hợp với nhu cầu của mình.
Cách đó không xa, trong một toà nhà hai tầng bình thường, Tần Dập ngồi trên ghế, bờ vai rộng tựa vào chiếc ghế sô pha da màu đen. Ánh đèn chiều từ đỉnh đầu xuống làm hàng lông mi mảnh dài đổ bóng bên dưới khoé mắt anh.
Tần Dập nhìn người đang sống dở chết dở trước mắt, đôi mắt đen kịt ẩn trong bóng tối không có chút cảm xúc nào. Anh nhàn nhã ngồi hút thuốc, như không để ý đến thứ chất lỏng màu đỏ sậm chảy tràn lan dưới chân đang làm bẩn đôi giày da sáng bóng của mình.
“Anh Tần…”
“Em… Em thật sự không biết Nok đi đâu… Em đã rời khỏi anh ta bốn năm rồi…”
“Em chỉ là nhân vật nhỏ thôi…”
“Cầu xin anh, hãy tha cho em đi…”
Người đàn ông nhuốm máu đầy người cầu xin đứt quãng, khi nói chuyện còn mang theo tiếng rên rỉ. Tần Dập ngẩng đầu phun ra làn khói, yết hầu khẽ chuyển động. Khói trắng lượn lờ quấn quít dưới ánh đèn vàng khiến khuôn mặt tuấn tú của anh bao phủ một lớp mờ mịt.
Anh ném nửa điếu thuốc đang cháy dở vào vũng máu, đốm lửa “xèo” lên một tiếng rồi tắt ngúm.
“Đoàng.”
Tần Dập nhẹ nhàng nâng cánh tay, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường, nhưng người đàn ông vừa rồi còn cầu xin đã bất động trên đất, cái lỗ sâu hoắm trên trán trông vô cùng doạ người.
Ở trong góc, một tên khác đã chứng kiến hết toàn bộ, hắn lập tức bị dọa đến ướt cả quần, miệng bị bịt kín chỉ có thể kêu “ư ư”.
Trong phòng ngoại trừ mùi máu tanh còn lẫn thêm cả mùi nước tiểu.
Người đứng sau Tần Dập tiến lên, rút miếng vải trong miệng hắn ra. Hắn lập tức há miệng thở hổn hển, không khí đột nhiên chui vào miệng làm cổ họng hắn ngứa ngáy.
“Đừng giết tôi! Tôi có thể tìm được Nok!”
Hắn dùng cả tay lẫn chân bò đến chỗ Tần Dập nhưng không dám nắm lấy chân anh, chỉ có thể gục đầu xuống đất run rẩy nói.
“Tôi đưa anh đi tìm anh ta, anh đừng giết tôi…”
Tần Dập ngạo mạn nhìn người dưới chân mình, gương mặt kiên nghị cuối cùng cũng lộ ra nụ cười đẫm máu, từ từ cất khẩu súng ra sau eo.
Tống Hoài Cẩn ngồi dưới lầu, anh nghe thấy tiếng súng vừa nãy vang lên rất rõ. Nhìn thấy Tần Dập đi xuống cùng với hai người phía sau đỡ một gã mặt mũi trắng bệch đang dở sống dở chết, anh cười khẽ rồi rời khỏi căn nhà cùng Tần Dập.
Bọn họ rời đi, ánh đèn tắt ngúm, cửa phòng cũng được khoá lại. Tiếng súng vừa rồi không làm kinh động đến bất cứ ai, đây chẳng qua chỉ là chuyện bình thường mà thôi.
Có nhiều nơi, yên ổn và bình lặng mới là bất thường.
——
Napa dẫn theo mấy thuộc hạ đáng tin đi đến ngôi biệt thự nhỏ ở vùng ngoại ô Myanmar. Cỏ mọc um tùm quanh biệt thự, có thể thấy nơi đây hiếm ai lui tới. Ông ta ngước mắt nhìn căn nhà không xa hoa, thậm chí còn hơi mộc mạc, tâm trạng sốt ruột cũng thả lỏng bớt.
Nhà họ Tần và gia tộc Neil bất hoà đã lâu, trước khi tới đây, ông ta luôn lo rằng Tần Dập sẽ biết chuyện mình đến gặp Nok, nhưng khi nhìn thấy căn biệt thự cũng xem như có thể yên tâm rồi. Căn nhà thế này chắc chắn chỉ là nơi ở tạm thời của Nok, nếu bị Tần Dập phát hiện thì sẽ ít nguy hiểm hơn.
Nghĩ đi nghĩ lại, Nok không gặp ông ta ở nhà chính không chỉ đơn giản là lo lắng về ông ta, tâm trạng vừa bình ổn lại bắt đầu lo lắng lại, mục đích hôm nay ông ta mang theo đến đây không biết có thể đạt được hay không?
Hơn một tuần kể từ khi gặp Tần Dập ở kho hàng, ông ta đã bị cướp mất rất nhiều địa bàn, bất đắc dĩ lắm mới phải tìm đến Nok. Nghĩ tới đây, ông ta cắn răng, để thuộc hạ của Nok lục soát người mình và thuộc hạ đi theo rồi vào nhà.
Trong biệt thự, người đàn ông anh tuấn có làn da trắng đang trần trụi đứng trước gương trong phòng tắm, vết sẹo tròn màu nâu nổi bật trên da thịt trắng tinh. Một lát sau, anh ta cầm điện thoại gọi một cuộc rồi đi ra ngoài, ánh mắt lạnh lùng nhìn người phụ nữ đang hôn mê trên giường
Sau khi mây mưa, khắp người cô gái đều in dấu đỏ, lẳng lặng nằm trên giường của anh ta.
Trong lòng anh ta dâng lên sự chán ghét. Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên, hai người đàn ông to khoẻ đi vào.
Anh ta hất cằm về phía người phụ nữ đang nằm trên giường, tỏ vẻ không kiên nhẫn. Hai người kia bước đến lôi người phụ nữ đang bất tỉnh ra khỏi phòng, động tác không hề có chút thương hoa tiếc ngọc.
“Chủ nhân, Napa đã đợi anh được một lúc rồi.” Theo sau hai người đàn ông to khoẻ kia là một thanh niên gốc Á, tuổi còn khá trẻ, mặt mày thanh tú. Cậu ta đứng nghiêm túc trước mặt Nok, cúi đầu cung kính nhún nhường.
“Biết rồi.”
Nok lạnh nhạt đáp lại, cậu thanh niên lập tức rời khỏi phòng.
Anh ta mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen vào, mái tóc ngắn màu vàng kim xõa rối tung.
“Anh Nok, cảm ơn anh đã chịu gặp tôi.”
Napa thấy người đến thì nhiệt tình bước lên muốn bắt tay, Nok vẫn giữ nụ cười lễ phép.
“Sao hôm nay ông Napa lại đích thân tới đây vậy? Không sợ Tần Dập biết à?”
Napa nghe thấy hai chữ “Tần Dập”, nụ cười trên mặt ông ta từ từ vụt tắt.
“Haizz, phải nói thế nào nhỉ? Nó không làm nên cũng chẳng để tôi làm, nó không muốn kiếm tiền, nhưng tôi còn muốn…”
Nok cười nhạt: “Ông Napa, Tần Dập buôn bán vũ khí, trong tay anh ta có biết bao nhiêu người, bao nhiêu vũ khí, hẳn là ông cũng biết. Bây giờ dù có muốn động đến nhà họ Tần thì cũng phải chi nhiều tiền mua súng đạn mới được.”
Napa vội vàng xua tay: “Không phải, không phải, tôi chỉ muốn làm ăn mà thôi, thế nhưng nó lại muốn chặn hết đường của tôi. Lần trước nó đến còn lấy mất một con bé mà đàn em của tôi mới bắt về, tôi cứ nghĩ ít nhiều gì nó cũng nể nang chút đỉnh, kết quả là…”
Nok đang không để ý, lúc nghe được Napa nói vậy thì hai mắt đột nhiên sáng lên.
“Một con bé?”
Napa gật đầu: “Đúng vậy, là một con bé châu Á chính gốc, vừa trắng vừa mềm, đàn bà ở đây sao bì được. Đáng tiếc tôi còn chưa được hưởng thụ đã bị nó mang đi mất.”
Nok chợt bật cười, có vẻ rất hứng thú với chuyện này. Anh ta giơ tay lên, cậu thanh niên gốc Á bên cạnh lập tức bước đến.
“Ông Napa, ông hãy miêu tả lại cô gái đó, thuộc hạ của tôi sẽ vẽ lại.”
Nói xong, Nok nhìn sang thuộc hạ của mình: “Trình Sâm, đi chuẩn bị đi.”
Napa ngồi đối diện không hiểu sao Nok lại có hứng thú với người phụ nữ của Tần Dập, nhưng vì có việc phải cầu xin người ta nên chỉ có thể vâng lời.
“A Khuê, mày bắt người về, mày tả lại con bé kia cho anh Nok nghe đi.”
Trình Sâm lấy giấy bút ra, A Khuê ngồi bên cạnh anh ta miêu lại tả dáng vẻ của Kiều Tri Niệm, lần nào cũng nói đáng tiếc vì đã bị Tần Dập cướp đi mất.
Khả năng vẽ của Trình Sâm rất tốt, một lát sau, trên tờ giấy trắng đã xuất hiện khuôn mặt của một cô gái xinh đẹp.
Nok nhận lấy bức vẽ, cẩn thận ngắm nghía cô gái trong tranh.
Xinh đẹp tuyệt trần, chẳng trách lại có thể lọt vào mắt Tần Dập.
Nụ cười trên môi Nok càng sâu hơn, anh ta cụp mắt che đi sự khát máu trong đáy mắt.
“Ông Napa, tôi đồng ý với ông, dù sao Tần Dập cũng là kẻ thù của tôi. Trình Sâm, tiễn khách.”
Napa và mấy thuộc hạ bị mời ra khỏi biệt thự, còn Nok thì nằm nghiêng trên ghế sô pha rộng lớn, bức vẽ trong tay bị anh vò nhăn nhúm.