Mỗi lần đầu của Bùi Yên trốn sang một bên, người đàn ông liền nhanh chóng đuổi kịp, bộ râu cọ tới cọ lui trên mặt cô, còn ngón tay chôn sâu bên trong huyệt nhỏ đang đâm chọc điên loạn, đang thay đổi cách ép cô.
Cô gái bị quậy đến mơ hồ, mềm nhũn thành vũng nước rồi dựa vào ngực của người đàn ông, khuôn mặt nhỏ nhắn túa mồ hôi.
Những giọt nước mắt nơi khóe mắt cô khó nhịn chảy ngang, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu trong câu hỏi "có được không?" liên tiếp của anh.
Lâm Dịch Phong thở dài một hơi thỏa mãn, giữ lấy khóe mắt long lanh nước của cô, đôi mắt thâm sâu từng chút trở nên tối sầm lại.
****
Trong phòng ngủ sáng trưng, Lâm Dịch Phong ngồi trên chiếc giường lớn mềm mại, hai tay phóng khoáng dựa vào phía sau, ánh mắt nóng rực nhìn cô gái đang quay lưng vào anh cách đó không xa.
Anh chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm màu xám đậm, mặc hay không mặc cũng như nhau, vạt áo mở lớn, lộ bộ ngực và cây gậy thẳng đứng ra bên ngoài.
Người đàn ông chỉ nhìn thấy một nửa cái đuôi màu trắng mà dường như trong lòng đã châm lên một mồi lửa, gậy thịt càng ngày càng sưng lên.
"Lại đây! Còn không qua đây là anh tới bắt người đó!"
Giọng Lâm Dịch Phong cực kỳ gấp gáp, yết hầu lên xuống liên tục, ánh mắt anh bám chặt bóng lưng của cô gái rồi bừng lên tia sáng giống như dã thú trong khoảnh khắc cô gái quay lại.
Bùi Yên mặc bộ quần áo này lên thì lập tức thấy hối hận, thế này căn bản là ...
Cô xấu hổ cắn chặt môi, hai chân mềm nhũn không thể khống chế trong ánh mắt tối đen của người đàn ông.
Đây là một bộ đồ bó sát bán thân, từ chân, cổ đến trước ngực, đôi tất trắng làm tôn lên đôi chân thon dài của cô gái, eo thon cũng được bó chặt.
Nhưng hai nơi riêng tư nhất lại lộ hoàn toàn ra ngoài, hai cái lỗ tròn lớn ở trước ngực được mở tung ra, hai bầu sữa được ép vào giữa bởi vòng thép có gắn lông tơ màu trắng, trong lúc cô đi chầm chậm, đỉnh anh đào nhạy cảm đã cứng và dựng đứng lên.
Ngay cả bầu ngực sữa trắng nõn cũng gồ cao hơn một chút như quả đào tiên chín mọng, run rẩy theo bước chân khiến người ta hoa cả mắt, chỉ cần nhìn vài lần là thân dưới lập tức biến thành một cột trụ có thể nâng được cả bầu trời.
Thật khiến người ta hận không thể đè cô dưới thân, ra sức đùa giỡn với bộ ngực cao vểnh, quyến rũ của cô.
Còn phần dưới, miếng vải để che hoa huyệt lại được mở ra một lỗ lớn, thiết kế trở thành hình dáng của "khe đào".
Một vòng lông tơ màu hồng được thêu xung quanh miệng "khe đào", âm thầm ám hiệu rằng gậy thịt của đàn ông có thể tùy ý cắm thẳng vào nơi này bất cứ lúc nào.
Màu hồng mê người ấy khiến Lâm Dịch Phong khao khát có thể chui vào giữa hai chân của cô gái, cắn ngấu nghiến hai mảnh thịt trai.
Ngực của anh phập phồng dữ dội, mà cổ họng sau khi nhìn thấy hai con thỏ nhỏ mê hoặc này, dần dần trở nên khô cằn, trên đầu của cô gái còn đội một chiếc tai thỏ lông, còn sau mông lại lúc ẩn lúc hiện một cái đuôi.
Ừ thì đúng là con thỏ nhỏ mà, vừa nhỏ lại vừa đáng thương, ánh mắt còn nhút nhát nhìn anh, thật giống như cầu xin anh hãy bỏ qua cho cô, nhưng cho dù có cầu xin thế nào thì đêm nay, con thỏ này chạy không khỏi số mệnh bị anh đâm rồi.
Trong ánh mắt đáng sợ của người đàn ông, Bùi Yên thả nhẹ bước chân, huyệt nhỏ co chặt một cách không tự chủ nhưng vẫn trào ra vài giọt dịch mật theo khe đào lộ ra, bắn xuống thảm khiến người ta khô miệng khô lưỡi, vô thức muốn đi làm một ngụm chè xoài bưởi.
Lâm Dịch Phong không dằn lòng nổi nữa, đứng dậy sải bước tiến lên, cánh tay duỗi dài ra bế cô gái lên giường.
Đèn trần với màu sắc ấm áp chiếu rọi một vòng ánh sáng mập mờ lên chiếc giường lớn, cánh tay của người đàn ông đặt ở trên eo của cô gái, mặc sức quan sát cô.
Làn da cô vốn đã trơn bóng nổi bật, dưới ánh đèn lại càng trắng như tuyết, non mềm như noãn ngọc*, hai bầu ngực sữa bị gom vào cùng một chỗ, bó chặt ở trước ngực, vừa lớn vừa dựng thẳng, âm thầm quyến rũ người ta mút lấy.
*Noãn ngọc: hay còn gọi là ôn ngọc hay nhuyễn ngọc, là loại ngọc được hình thành ở nhiệt độ cao tiêu biểu nhất là Ngọc Hòa Điền. Noãn ngọc cho người ta cảm giác ấm áp, mềm mại.
Hơi thở của Lâm Dịch Phong càng trở nên dồn dập, anh thở dốc giống như muốn nuốt luôn cô gái vào trong bụng.
Bùi Yên luống cuống nghiêng đầu sang một bên, không dám nhìn vào ánh mắt sáng đến dọa người của anh, bàn tay nhỏ bé vô thức siết chặt ga giường khẽ run lên.
Đợi lúc nữa anh nhất định sẽ đẩy cô về phía trước mạnh mẽ như trước, thậm chí có thể hung hãn hơn.
Chỉ cần nghĩ như vậy là trong lòng cô gái lại siết chặt trong vô thức, trong sợ hãi lại mơ hồ mang theo vài phần mong đợi.
Lâm Dịch Phong không vội vàng hưởng thụ bảo bối dưới thân, bàn tay của anh vuốt ve cần cổ mịn màng của cô rồi chuyển qua bầu ngực cao vút.
Hai tay anh nắm bầu ngực lắc lư lên xuống, lúc thì khe khẽ vỗ một cái, lúc lại vỗ mạnh bốp bốp hai chú thỏ nhỏ, lắc qua lắc lại, bầu ngực đã tràn đầy dấu tay.
Cho tới khi cô gái bị vỗ đến khóc nức nở, gò má vì thẹn thùng khiếp sợ đỏ bừng thì người đàn ông mới buông tha cô.
Ngón tay của anh chậm rãi luồn xuống, tách hai chân cô ra, kéo mông cô tới dưới hông mình, bắt đầu đùa giỡn với huyệt nhỏ mình đã mong nhớ cả ngày.