Convert: 💐 Vespertine 💐
Edit: Kim Kim Beta: Cua ***
Tháng mười, lá rụng rào rạt, cái lạnh thấm qua da thịt.
Mấy ngày nay không có máy sưởi thật khổ, Bùi Yên ngay cả thư viện cũng không dám đi, thời điểm không có tiết học cô liền vùi mình ở kí túc xá đọc sách.
Vừa lật tới trang thứ mười, có tiếng chìa khóa mở cửa.
"Yên Yên, cơm trưa của cậu."
Từ Uyển vào sau đem hộp cơm trong tay đưa cho Bùi Yên, lén nhìn cô gái nhỏ rồi đem cái túi khác trong tay để trên bàn.
"À.... Đây là Lâm học trưởng mua cho cậu."
Cô biết Yên Yên không cho các cô nhận, nhưng mỗi khi đối mặt với ánh mắt sâu thẳm lại bức người của Lâm học trưởng. Cô liền không có nguyên tắc mà bất giác nhận lấy.
Cô ngồi xuống ghế mở túi lấy cơm ra, ánh mắt trộm đánh giá Bùi Yên.
Bùi Yên nhận lấy, nói cảm ơn xong liền không nói gì nữa, túi đồ trên bàn động cũng không động, chỉ cúi đầu lặng lẽ ăn cơm.
Từ Uyển trong lòng rối rắm đành phải mở miệng,
"Yên Yên, Lâm học trưởng đã ở dưới đợi suốt mấy tiếng, hình như là còn chưa ăn cơm trưa nữa."
"Cậu với anh ấy cãi nhau về cái gì, nhưng anh ấy đã đứng lâu như vậy rồi, không thì cậu cứ tha thứ cho anh ấy đi."
Đối tượng của bạn cùng phòng lại là nam thần của mình đó nha, nếu là cãi nhau rồi chia tay thì rất là đáng tiếc.
Từ Uyển thấy khuyên giải không có ích gì, liền nói:
"Mà... hôm nay hình như hơi lạnh, nam thần hình như chỉ mặc..."
Bạn cùng phòng nói từng câu truyền vào trong tai Bùi Yên, khiến cô cũng không còn tâm trạng ăn cơm. Đũa trong tay gắp mấy miếng cũng không đưa lên miệng được, khi nghe được người kia chỉ mặc một cái áo khoác mỏng, ánh mắt liền trở nên lạnh băng.
Anh chắc chắn lại dùng khổ nhục kế!
Lúc trước chỉ cần chọc cô giận, anh liền tìm cách làm đau bản thân mình, khiến cho cô đau lòng rồi cứ vậy mà tha thứ cho anh.
Lần này chắc chắn cũng như vậy!
Bùi Yên cứ tự nhắc nhở bản thân rằng không thể tha thứ dễ dàng cho anh, nhưng chỉ cần nghĩ đến anh vì cô đứng trong gió lạnh mấy tiếng đồng hồ, trong lòng không tự chủ được cảm thấy khó chịu, còn có chút tức giận.
Anh lúc này thật sự quá đáng.
Nhớ tới mấy ngày trước lăn lộn trong nhà vệ sinh của chung cư, Bùi Yên liền không chịu được mà tức giận.
Anh thế mà bắt cô tiểu trước mặt anh?
Cảm giác như những thẹn thùng ẩn sâu trong lòng đều bị anh tìm cách dụ dỗ cô thể hiện hết ra ngoài, cô hiện giờ một chút cảm giác riêng tư cũng không có.
Bùi Yên vốn định không để ý tới anh nữa, ít nhất là tới khi cô bớt giận. Nhưng mới được mấy ngày đã mềm lòng, không nhịn được lại lo lắng cho anh.
Không biết anh có lạnh không, có đói không, có ăn cơm đúng giờ không....
Bạn cùng phòng thì lúc nào cũng khuyên cô tha thứ cho anh, Bùi Yên buông đũa, đi đến bên cửa sổ, vén lên bức màn xem trộm người đàn ông đang đứng dưới góc của kí túc xá kia. Gió lạnh thổi hiu quạnh, anh quả nhiên chỉ mặc một cái áo gió mỏng manh, vừa lạnh lùng vừa cô đơn, tóc mái giữa trán che đi đôi mắt thâm thúy.
Mọi người đi ngang qua đều nhịn không được ghé mắt nhìn chăm chú, anh lại làm như không thấy, ánh mắt xa xưa mà đạm mạc, chỉ lẳng lặng đứng im ở bên cạnh bồn hoa.
(đạm mạc: lạnh nhạt, lãnh đạm, chỉ thái độ thờ ơ)
Hình như cảm giác được gì đó, anh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn theo hướng của cô, đôi mắt đang tĩnh lặng lại trở nên nóng rực, nóng đến nỗi làm cô lùi bước.
Dù cách xa như vậy, cô vẫn thấy được môi mỏng của anh khẽ nhếch, mấp máy nói cái gì đó, đáy mắt tràn đầy cảm giác tội lỗi.
Bùi Yên gắt gao nắm lấy bàn tay, hốc mắt đỏ lên, bàn chân nhỏ ở trong căn phòng ấm áp bỗng trở nên nóng rực, không đứng nổi nữa.
Cô cũng rất nhớ anh!
"Yên Yên, mau đi đi, thời tiết kiểu này đứng lâu thêm chút nữa liền bị cảm."
Nhìn ra thần sắc do dự trên mặt cô, Từ Uyển đứng ở bên cửa sổ cảm thán khuyên bảo.
"Người ta là đại thần đó nha, vứt bỏ hết ngại ngùng đứng dưới ký túc xá đợi cậu mấy ngày liền cũng không dễ dàng gì."
Dứt lời liền vỗ vỗ vai Bùi Yên, vẻ mặt đáng tiếc.
"Nếu người Lâm học trưởng thích là mình thì tốt quá, mình sẽ đi liền chứ không giống cậu đứng đây chần chừ."
Bùi Yên bị lời nói của cô bạn cùng phòng chọc cười, cảm kích nhìn Từ Uyển một cái liền cất bước hướng dưới lầu chạy xuống.
Mới vừa bước ra ký túc xá, liền đối mặt với ánh mắt đen nhánh của anh.
Đến gần chút mới phát hiện dưới mắt anh hiện rõ hai quầng thâm, có vẻ ngủ không ngon, cả người có chút suy sụp tinh thần.
"Anh đừng đứng đây nữa, mau đi ăn cơm!"
Có không ít người chú ý, Bùi Yên đi đến bên người Lâm Dịch Phong, khuôn mặt nhỏ vẫn còn lạnh lẽo.
"Còn nữa, ăn xong mau trở về mặc thêm áo...."
Lời nói sau cùng bị cái ôm bất ngờ chặn mất, Lâm Dịch Phong gắt gao ôm chặt thân thể mềm mại, bàn tay to hận không thể đem cô khảm vào lồng ngực, phát ra tiếng nói trầm thấp:
"Bảo bối, anh rất nhớ em, tha thứ cho anh được không?"
Đây là thử thách lớn nhất đời anh, rõ ràng cô chỉ cách anh có một bức tường, nhưng anh lại không dám dùng thủ đoạn nào để bức cô gái nhỏ của anh. Anh sợ chính mình quá ương ngạnh làm cô sợ hãi, sợ nếu mình lại bức cô thì cô sẽ biến mất.
Lâm Dịch Phong môi kề sát tai cô, lời nói cứ đến môi lại ngừng, cuối cùng cũng nói:
"Là ông xã không đúng, về sau sẽ không làm như vậy với em."
Âm thanh mềm nhẹ trầm thấp rõ ràng chỉ mới nghe được hai tháng, lại như đã ghi sâu vào trong xương cốt.
Bùi Yên trong lòng nổi lên nồng đậm chua xót, xông lên đến chóp mũi, cô cúi đầu rầu rĩ nói:
"Ngày hôm đó sao anh có thể làm như vậy?"
Vừa nói xong thì bao nhiêu ủy khuất cũng tràn ra, âm thanh oán trách càng trở trên nghẹn ngào:
"Em cảm thấy rất là xấu hổ đó, em cũng phải có riêng tư chứ?"
Động tác vuốt lưng cô gái nhỏ của Lâm Dịch Phong hơi dừng lại, trong lòng lại ẩn ẩn đau đớn.
Anh biết chính mình làm quá mức, nhưng mỗi khi có được cô trong lòng anh luôn ước gì cô là của riêng mình anh.
Tất cả những thứ về cô anh đều yêu! Tất cả anh đều muốn làm với cô!
Mỗi lúc hành sự, cái cảm giác thỏa mãn không nói lên lời kia liền cướp đi khả năng suy nghĩ của anh, chỉ còn lại dục vọng hối thúc anh chiếm lấy cô.
Bảo bối trước mặt sẽ vĩnh viễn không hiểu được, cái cảm giác mất đi lại có được có bao nhiêu vui sướng, lại có bao nhiêu điên cuồng!
Anh cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong lòng, bàn tay lau sạch khóe mắt ướt át, nhu hòa mở miệng:
"Em tin anh được không? Về sau sẽ không đối với em làm như vậy."
"Thật sự?". Cô giương đôi mắt ngấn nước nhìn anh, bán tín bán nghi hỏi.
"Ừ." Lâm Dịch Phong bắt được bàn tay nhỏ, ở bên miệng khẽ hôn một cái, đôi mắt nóng rực khóa chặt hình ảnh cô gái.
"Nếu anh còn như vậy liền phạt anh một tháng không được làm em?"
"Hoặc là phạt anh khỏa thân trên đường cái, bằng không phạt anh tiểu cả đời cho em xem...."
Thấy anh lại bắt đầu không đứng đắn, Bùi Yên một quyền đánh lên ngực anh, ánh mắt như giận dỗi: "Anh... Cái người này thật là...."
"Được rồi." Lâm Dịch Phong cười nhẹ ra tiếng, sờ cái đầu nhỏ của cô thở dài:
"Cùng anh đi nhà ăn ăn cơm được không?"
"Từ lúc bảo bối nhà anh giận dỗi, anh liền không có ăn qua cái gì, thật đói đó."
Bùi Yên sao có thể không thuận theo, đau lòng nói vài câu, lập tức dắt tay anh đi về hướng nhà ăn.
Mâu thuẫn lần đầu tiên thả trôi theo gió, không lưu lại dấu vết.
Trên đường người qua lại ít ỏi không có mấy, gió lạnh thổi vèo vèo, ẩn ẩn nghe thấy hai người thì thầm.
"Vậy... lần tới có thể đừng dựa lên tường được không?"
"Hừm.. Anh sẽ suy xét sau." Đương nhiên không được rồi.
Giống như bị hấp dẫn, cô gái nhỏ hỏi tiếp: "Vậy lần sau có thể hay không một ngày nhiều nhất một lần?"
"Đương nhiên không được!"
- --
Vệ Diễn mới vừa cùng đám bạn đi ra từ nhà ăn, liền nhìn thấy đôi tình nhân nắm tay nhau, từ một cái cửa khác đi vào bên trong nhà ăn.
Hai người họ mười ngón tay đan vào nhau, ánh mắt sáng lấp lánh, tựa như chỉ thấy được mỗi hình bóng của nhau.
Mặc kệ âm thanh và tiếng cười nói xung quanh, đều che miệng cúi người nói nhỏ vào tai đối phương. Bất luận kẻ nào, bất luận cái gì đều không chen vào được giữa hai người.
Hắn hoảng hốt tại chỗ, cái cảm giác quen thuộc này lại xuất hiện.
Dường như hắn cũng từng nắm lấy tay của người con gái kia, đi khắp mọi ngóc ngách của khu vườn. Hắn cũng từng đem toàn bộ tấm lòng, để đổi lấy một nụ cười của người của con gái. Hắn cũng từng được chứng kiến người nọ ôn nhu dịu dàng, trong mơ màng còn có thể nghe thấp thoáng bên tai tiếng cô gọi: "A Diễn, A Diễn....."
Thân mật, làm nũng, giả vờ tức giận.....
Vệ Diễn cầm lòng không được liền tiến về phía trước vài bước, bên tai đột nhiên phát ra tiếng động, tiếng kêu của cô gái bên cạnh bỗng nhiên biến mất, thay thế chính là tiếng thét lớn chói tai.
"Vệ Diễn?"
"Vệ Diễn?"
- --
Đám bạn ở cách đó không xa kêu vài tiếng, thấy Vệ Diễn ngơ ngác như cũ, đứng yên tại chỗ, giống như cái cọc gỗ, anh không khỏi tiến lên vỗ vỗ bả vai Vệ Diễn.
"Tên tiểu tử này, cậu lại suy nghĩ cái gì đấy?"
Vệ Diễn sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt theo mũi chảy xuống, tầm mắt bị mái tóc che khuất, không rõ thần sắc.
Anh nhẹ nhàng nỉ non một câu:
"Cậu tin tưởng có kiếp trước không?"
"Cái gì?" Người kế bên chỉ thấy anh mấp máy cánh môi, lại không nghe thấy nói gì, không khỏi hỏi lại một câu.
"Không có gì, đi thôi." Vệ Diễn chậm rãi lắc đầu, xoay người rời đi.
***
Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai chính là hiện trường giữa Tu La tràng cùng Lâm cẩu đại hình ghen.
Kim Kim: Chào mọi người, mình là người mới, rất vui được làm quen a ~~🌚
Sam: Mừng 15.000 lượt bạn đọc, cám ơn mọi người đã ủng hộ "Tình cảm chân thành" ạ! Sam đã đăng đầy đủ từ chương 1 - trên wp rùi nhé!