Kiều Mịch Na vẫn tập trung vào bản thiết kế riêng của bản thân thì chợt Hách Dương Triết gửi tin nhắn muốn cô đến sân sau của tòa nhà, vừa đến thì thấy anh đợi cùng hộp bánh trên tay..
“Bánh trà xanh?”
“Đúng rồi. Em thích nhất loại bánh của tiệm này, không phải sao? Nhưng mà tiếc là hôm nay bánh đã hết hàng nên anh đã nhờ đầu bếp của cửa hàng dạy anh cách làm, vì thế bánh hôm nay chỉ có một không hai thôi nhé.!”
Kiều Mịch Na chợt bật cười vì hành động của Hách Dương Triết, sau đó cùng ngồi xuống thử bánh..
“Thế nào? Vừa vị không?”
“Hm.. Tuy là không ngon như đầu bếp làm, nhưng mà là công sức của anh đã tận tay làm thì dù không ngon em cũng vẫn sẽ ăn.”
Kiều Mịch Na vừa nói vừa cười khiến Hách Dương Triết đã an lòng..
“Em cười là được rồi. Việc tin đồn anh đã cho người điều tra, người tung tin nói là chỉ nhận tiền làm việc nên anh chưa tìm ra được kẻ đứng sau.”
“Không sao đâu. Trong lòng em cũng đã biết là ai tung tin rồi, nhưng mà em cũng không muốn làm lớn chuyện nên cứ bỏ qua thôi.”
Hách Dương Triết suy nghĩ lại một vòng mới đoán ra được..
“Ý em là Kaitlyn?”
“Người quen biết em ít ai biết thân phận Nhã Vy là thụ tinh nhân tạo mà thành, nên lọc ra vài người là sẽ có kết quả rồi.”
Hách Dương Triết tức giận có ý định tìm Kaitlyn nhưng Kiều Mịch Na ngăn lại.
“Em đừng ngăn anh, để anh tìm cô ta tính sổ.”
“Đừng. Cô ta chỉ muốn em bẽ mặt thôi, anh đừng tính toán với những con người đó. Với lại em đang có một suy nghĩ phải có lý do nào đấy mà ba của anh mới đặc cách cho cô ta quay lại công ty.”
Hách Dương Triết bình tĩnh mà tiếp tục nghe Kiều Mịch Na phân tích..
“Ý của em là cô ta có liên quan đến người đứng sau ba của anh?”
“Có khả năng cao là như thế, nên chúng ta cứ như bình thường. Đừng bứt dây động rừng kẻo cô ta nghi ngờ thì không hay.”
Kiều Mịch Na vốn thông minh đã suy nghĩ chu toàn, Hách Dương Triết cũng đồng ý làm theo lời của cô mà chờ đợi thời cơ. Tại nhà Diệp Trường Minh, La Mỹ Hiên vừa trông em bé vừa nhớ tới hành động của Kiều Mịch Na hôm tiệc đầy tháng..
“[Tại sao mình cảm giác hành động của Nhã Vy lại giống với một người nào đó mà mình không nhớ được nhỉ?]”
Diệp Trường Minh về tới nhà thì lại thấy La Mỹ Hiên như người mất hồn..
“Vợ à, em sao thế? Sao như người mất hồn vậy?”
“À không. Nghe nói hôm nay anh đi họp cùng nhóm của Giang tổng à?”
Diệp Trường Minh vừa vào bếp rót nước vừa gật đầu lia lịa..
“Đúng rồi. Tháng sau là cuộc thi thiết kế lớn của tập đoàn Fedaline nên tụi anh phải chuẩn bị nhiều đấy, xin lỗi vì không phụ em chăm con được khoảng thời gian này.”
“Anh nghĩ em là một người ích kỷ vậy à?”
“Đương nhiên là vợ anh không phải rồi..!”
Diệp Trường Minh vừa đùa giỡn vừa bẹo má La Mỹ Hiên trong ngọt ngào..
“Chồng à, em có chuyện này muốn hỏi anh. Gần đây, em hay có cảm giác Nhã Vy giống với một người nào đó mà em không thể nhớ ra. Anh có gặp tình trạng giống em không?”
Chợt Diệp Trường Minh im lặng, nhớ lại một khoảnh khắc lạ trước đây về cái tên Kiều Mịch Na...//
“Anh không. Có thể là do em gần đây mệt mỏi quá đấy, giờ bé cũng ngủ rồi hay là em tranh thủ đi nghỉ ngơi một chút. Còn lại để anh..//”
La Mỹ Hiên không nghĩ nhiều nên nghe lời Diệp Trường Minh vào phòng nghỉ ngơi. Hôm nay, Kiều Mịch Na về nhà nhưng lại không thấy ba mẹ Kiều nên hỏi lại Phó Minh Khải..
“Anh à, dạo gần đây em không gặp ba mẹ. Họ đi đâu rồi sao?”
“À, ba mẹ nói đi công tác vài ngày chắc sắp về rồi đấy.!”
Kiều Mịch Na khẽ gật đầu đã hiểu, nhưng sự thật lại được Phó Minh Khải giấu đi..
“[Ba, mẹ. Hai người không định cho Nhã Vy biết ạ?]”
“[Nếu con bé biết nhất định sẽ cố gắng mà chữa trị cho mẹ con, nhưng mà bệnh của mẹ con cũng chưa nặng lắm nên ba mẹ sẽ sang chỗ ông ngoại cố gắng điều trị. Con nhất định đừng để cho Nhã Vy biết, được chứ?”]”
Phó Minh Khải cảm thấy áy náy khi phải giấu Kiều Mịch Na chuyện của mẹ Kiều, nhưng ba mẹ cũng vì suy nghĩ cho cô nên anh cố gắng giấu được lúc nào hay lúc đó vậy. Cùng lúc đó, Kaitlyn được một siêu xe màu đen đến đón và người bên trong chính là Henry..
“Tin đồn đó đã được dập đi rồi, không ngờ Hách Dương Triết lại nhanh tay như vậy.”
“Em chỉ không ưa Nguyễn Nhã Vy đó thôi.”
Henry nâng niu Kaitlyn mà nhẹ nhàng khuyên nhủ..
“Em yên tâm. Mọi việc anh đã chuẩn bị hết rồi, chờ xem kịch hay thôi.!”
Sáng ngày hôm sau, Kiều Mịch Na thức dậy chợt nhìn mình trong gương khác lạ. Chỉ sau một đêm, tóc của cô đã ngả bạc gần một nửa..
“Không lẽ...?!”
Vì không muốn mọi người lo lắng nên Kiều Mịch Na lén đến linh tự tìm sư thầy, tuy là vậy trong lòng cô vốn cũng đã chuẩn bị tinh thần từ sớm..
“Sư thầy.”
Nghe tiếng gọi từ Kiều Mịch Na nên vị sư thầy xoay đầu thì nhìn thấy sự thay đổi từ mái tóc của cô..
“A di đà phật, Kiều thí chủ. Có phải cô lại sử dụng năng lực của mình nữa không?”
“...”
Kiều Mịch Na im lặng gật đầu, vị sư thầy cũng chỉ biết thở dài..
“Sư thầy à, tóc của con như này có phải là vì..?!”
“Bần tăng cũng vừa mới tìm được vài thông tin có đề cập đến năng lực của thí chủ, trong tàng tích có ghi chép lại rằng một khi năng lực hoa hồng đen sử dụng quá giới hạn thì chủ thể sẽ rơi vào trạng thái ngủ đông, mãi mãi không tỉnh lại.”
“Ngủ đông ạ?”
Kiều Mịch Na hơi đau lòng khi biết được sự thật về năng lực của bản thân..
“Bần tăng vẫn đang tìm thêm cách thức để hóa giải nhưng khả năng lớn sẽ không có, dù gì năng lực này cũng thuộc về thời đại cổ xưa nên thông tin còn giữ được rất hiếm.”
“Vậy tóc của con biểu thị cho thời gian đã không còn nhiều nữa?”
“Có thể hiểu là khi thí chủ tiếp tục sử dụng năng lực thì thời gian sẽ rút ngắn lại rất nhanh, nên bần tăng mới nhắc thí chủ hãy hạn chế sử dụng năng lực lại là vậy.”
Vốn cứ ngỡ được sống lại thì vận mệnh của Kiều Mịch Na sẽ có diễn biến khác, nào ngờ số phận vẫn là không thay đổi.