Chương 760
Liễu Giai Tâm nói: “Thiên Nam là máu mủ duy nhất của Chấn Phong, cũng là người thừa kế của nhà họ Chử chúng ta. Tôi thấy chúng ta phải tổ chức một nghi lễ nhận huyết thống đề mọi người biết thân phận của Thiên Nam.”
Tần Hoài An lặng lẽ rút tay đặt trên vai Thiên Nam lại rồi để trên đầu gối của mình, bóp nhẹ vào đó một cái.
Kể từ khi quyết định để Thiên Nam về nhà họ Chử, tất cả những việc này cô đều sớm đoán trước được, vậy thì cô nên vui vẻ đón nhận mới phải.
Nghĩ đến đây, cô buông lỏng lòng bàn tay trên đầu gối rồi dửng dưng nói: “Mọi chuyện cứ nghe theo bà Chử đi ạ.”
Liễu Giai Tâm gật đầu: “Được.”
Chử Gia Mỹ ngồi bên cạnh cau mày, đảo mắt, ngập ngừng nói: “Nhưng mà… anh con mới chết chưa lâu, đến tang sự còn chưa làm, mà đi làm nghỉ thức nhận máu mủ thế này trước sao, có thỏa đáng không đây?”
Nghe lời này, Liễu Giai Tâm nhíu mày, vẻ mặt rối bời: “Chử Châu vẫn đang phái người tiếp tục đi tìm tung tích của anh trai con, cũng chưa chắc là thằng bé thực sự đã chết…”
Một sự mỉa mai khó đoán thoáng qua trong ánh mắt của Chử Gia Mỹ, nhưng miệng thì vẫn hùa theo: “Đúng vậy, anh con cát nhân ắt có thiên tướng, chắc anh sẽ bình an vô sự trở về. Mẹ, hay là, đợi sau khi tìm được anh, định đoạn sống chết ra sao rồi làm nghi thức nhận cháu. Dù sao thì hai mẹ con họ cũng sẽ không rời khỏi nhà chúng ta đâu.”
Nói xong, cô ta liếc mắt nhìn Tần Hoài An một cái, ám chỉ rằng cô cứ ở lì lại đây mà không chịu rời đi.
Nếu Tần Hoài An không nhận ra thì cô cũng không định để ý đến cô ta.
Liễu Giai Tâm cân nhắc những lời nói của Chử Gia Mỹ, và nói với trái tim mình. Trong lòng bà ấy luôn tồn tại một tia hy vọng… ngộ nhỡ… Chấn Phong vẫn còn sống thì sao?
Vì vậy, bà ấy gật đầu: “Cũng được, vậy đợi thêm một thời gian nữa đi.”
Sau khi nói xong bà không quên hỏi ý kiến của Tần Hoài An: “Tần Hoài An, cô xem có ổn không?”
Tần Hoài An dửng dưng cười: “Tôi thì sao cũng được.”
Sau bữa tối.
Cô thực sự không thể hiểu nổi nguyên nhân tại sao người đó lại hạ độc.
“Đơn thuốc tôi đưa cho bà hôm nay còn cần thêm hai liều nữa. Những ngày này bà cố gắng nghỉ ngơi nhiều hơn và đừng làm việc quá sức.”
Sau khi Tần Hoài An giúp Liễu Giai Tâm chẩn đoán xong thì dặn dò vài câu.
“Được.” Liễu Giai Tâm cảm kích nhìn Tần Hoài An rời đi.
Nhìn lại đã thấy tài liệu trên bàn, cô bắt lực thở dài rồi ngồi xuống bàn cầm tài liệu lên.