Chương 611
Trước khi Tân Hoài An bón canh cho anh, có chút do dự nói: “Tôi cũng không phải rất có tự tin, anh thử trước, không được thì tôi đổi cách điều chế khác cho anh” Cô múc một thìa canh, thổi cho bớt nóng, đưa đến bên miệng của anh.
Chử Chấn Phong nhìn cô chằm chằm, khoé môi hơi cong lên nói: “Tôi tin cô.” Sau đó, mở miệng uống thìa canh vào.
Thấy anh uống canh xuống, Tân Hoài An lập tức hồi hộp nhìn phản ứng của anh: “Thế nào?” Chử Chấn Phong cẩn thận cảm nhận, nói: “Sau khi uống xong, cổ họng rất thoải mái”
Tân Hoài An giật giật khoé môi, bát canh này cô không chỉ bỏ dược liệu bổ cho dạ dày, còn có thanh lọc cổ họng.
“Tiếp tục” Chử Chấn Phong nói ra hai chữ, chờ đợi Tân Hoài An bón tiếp.
Tân Hoài An cong khoé môi, bón gần nửa bát cho anh.
Trong lúc Liễu Thanh Phong trở về phòng bệnh, lúc đi qua phòng bệnh của Chử Chấn Phong, từ ngoài cửa nhìn vào trong một cái.
Tận mắt nhìn thấy cảnh Tân Hoài An tự tay bón canh cho.
Chử Chấn Phong, chân mày giữa đôi lông mày nhíu chặt lại.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của anh ta, Chử Chấn Phong nâng mắt liếc anh ta một cái, trong mắt lộ ra một tia đắc ý.
Thấy thế, Liễu Thanh Phong hừ thật mạnh một tiếng, mang theo cơ thể ớn lạnh trở về phòng bệnh của mình.
Chử Chấn Phong cảm thấy vừa lòng thu ánh mắt của mình lại, lại nhìn thấy Tân Hoài An dừng lại.
Rồi lại nhìn cái bát cô đang cầm, còn có hơn nửa bát nữa cơ.
“Sao lại không tiếp tục nữa?” Anh hỏi.
Tân Hoài An đặt bát xuống, vẻ mặt trịnh trọng n nay anh vừa bắt đầu ăn đồ ăn, trước đó còn nôn ra một lần, không thể ăn quá nhiều. Bát canh này tôi cầm về phòng bếp trước, tối nay anh ngủ dậy lại uống tiếp” Ồ, thì ra là nghĩ vì anh.
Chử Chấn Phong gật gật đầu: “Được, nghe cô” Tân Hoài An có chút kinh ngạc, nhanh chóng nhìn anh một cái.
Chỉ là cho anh một bát canh uống, người đàn ông bá đạo này vậy mà ngoan như thế?
Trong lòng cô nhanh chóng khôi phục lại bình thường, chuẩn bị đem canh trở về phòng bếp, thuận đường đi thăm Thiên Nam một chút.
Đối diện với ánh mắt phức tạp của Tân Hoài An, khoé miệng anh cong lên nói: “Ăn no quá, vừa hay chơi cùng con trai một lúc để tiêu hoá đồ ăn” Tân Hoài An nắm chặt lòng bàn tay, đầu nghiêng sang một bên khác.
Chử Chấn Phong biết cô đang phiền muộn cái gì, ánh mắt trong mắt hơi đổi, đang muốn nói chuyện thì trong dạ dày đột nhiên cảm thấy không thoải mái.
Anh chỉ có thể nén những lời muốn nói ra lại, vẻ mặt trắng bệch nôn ra một trận.
Tân Hoài An thấy thế, cũng quay đầu lại nhìn không tức giận nổi, nhanh chóng cầm lấy thùng rác, để anh nôn vào đấy.
Vừa mới uống non nửa bát canh, dường như nôn ra hết luôn rồi.