Chương 513
Các bác sĩ và y tá bên cạnh bất lực lùi lại rồi nhìn cô với ánh mắt đầy lo lắng và lo lắng.
“Cô Tân, tình trạng đứa trẻ hiện giờ, tôi thật sự là không còn cách nào hết…” Bắc sĩ khó khăn nói ra một câu này, quay mặt đi, không dám đối mặt với bi kịch này.
Tân Hoài An nghe thế, cả người run lên, đột nhiên dùng sức vung tay quẹt qua bịch máu chưa được chuyền vào người của Thiên Nam.
Đây đâu phải là máu cứu mạng, căn bản là độc dược lấy mạng người mà!
Trương Nhược Phi không thể nào nói dối được, càng không thể cố ý hại Thiên Nam, vậy chuyện này, Hàn Lệ Thu thoát không nổi liên quan.
Chính là cô ta!
Mạng sống yếu ớt như cát lún không thể níu kéo đang trôi qua trước mắt cô.
Tân Hoài An siết chặt lòng bàn tay lại, nhưng móng tay đâm vào.
lòng bàn tay, mà cô không hề hay biết.
Cô đột nhiên nè bả vai của Thiên Nam xuống, còn một tay từ trong túi xách cô hay mang bên người lấy ra một ngân trâm.
Một trăm này, cô trâm xuống một cách nghiêm trang hơn bao giờ hết.
Bác sĩ và y tá ở bên ngẩn người ra nhìn cô.
Họ chưa bao giờ thấy thụ đoạn của Tân Hoài An, khi thấy cô lấy ra ngân trâm thì đã rất lấy làm kỳ lạ rồi, hiện giờ lại còn nhìn thấy cô châm kim bằng một phương pháp châm kim đáng kinh ngạc như vậy.
Đâu ai lại lấy kim trực tiếp trâm lên vị trí tim chứ?
Dù là giám đốc Trương cũng không dám to gan làm thết Đây khác nào là lấy mạng sống người ta? Dù cho, đưa bé này sớm đã không cứu sống được nữa.
Họ vẫn khẳng định Tân Hoài An nhất định là không muốn chấp nhận sự thật trước mắt, không chịu đựng nổi nỗi đau mất con, cho nên mới hành đồng điên khùng như thế.
“Cô Tân, cô bình tỉnh lại đã, hãy để cho đưa bé ra đi một cách thanh thản, đừng khiến cho cậu bé đau đớn hơn nữa” Trợ lý của một bác sĩ khuyên nói.
Những người khác cũng phụ họa theo, muốn kéo cô ra, tránh để cô chứng kiến con trai mình chịu đau đớn.
Tân Hoài An lại nghe như gió thoảng qua tai, chỉ nhìn thẳng vào.
Thiên Nam, bàn tay đặt trên bả vai của cậu bé chưa khi nào được nới lỏng ra.
Qua một lát, cảm nhận được mạch đập trong lòng bàn tay chậm hơn trước, nhưng dần dần ổn định, cả người cô tựa như linh hồn thoát khỏi cơ thể vậy, từ từ ngã về phía.
Bác sĩ đứng gần đó nhất, ý thức được đưa tay đỡ lấy cô: ô Tân?”
Tân Hoài An lắc lắc đâu, đứng thẳng người lại nói: “Tôi đã phong bế tim mạch của cậu bé, tốc độ máu chảy chậm lại. Theo tình hình này, nó có thể kéo dài thêm một chút thời gian”
Cô quay lưng, đối mặt với tất cả ánh mặt kinh ngạc của mọi người: “Xin hãy giúp tôi chăm sóc cậu bé!”
Nói xong, dứt khoát đi ra ngoài.