Chương 173
Ôn Nhã Ly ngẩn người, “Tôi, tôi…
“Có đồng ý hay không?” Đường Mạc hỏi lại.
“Rất sẵn long ạ!”
Ôn Nhã Ly dùng sức thốt ra mấy chữ này, trong lòng kích động đến mức trái tim sắp bay ra khỏi lồng ngực mất rồi.
Cô ấy thực sự đã trở thành học trò của bậc thầy TM sao, thật không thể tin được!
Đường Mạc cũng cười tươi hơn nói: “Ưm, lúc bình thường tôi không thể dạy cho cô cách giải quyết công việc của công ty được. Nên tôi chỉ có thể dùng chút thời gian rảnh rỗi của mình thôi, nghe nói cô vẫn chưa tìm nhà để thuê đúng không, vậy thì đừng tìm nữa, đến ở cùng chỗ với tôi đi”
“Chủ tịch … chuyện này, chuyện này có vẻ không tốt lắm”
“Sao vậy? Đây là đãi ngộ duy nhất mà cô được hưởng với tư cách là người học việc duy nhất của tôi!” Đường Mạc hài lòng nhìn cô ấy, “Sau này đừng gọi tôi là chủ tịch gì gì đó nữa, cứ gọi tôi là cô giáo đi”
“Vâng, cô, cô giáo…”
“Ngoan”“
Nhà họ Chử.
Vệ Nam đang báo cáo kết quả của việc điều tra Chử Chấn Phong.
“Hiện tại mới phát hiện ra rõ rang một chuyện đó chính là Hàn Âu Dương đã sắp xếp cho người bỏ thuốc vào trong đồ uống. “
Chử Chấn Phong đang dựa vào đầu giường, ánh mắt tựa như đêm sâu khiến người ta khó nắm bắt.
“Còn gì nữa không?”
hiểm như vậy. Tôi nghĩ đến đó là một người nào đó…”
“Ý anh không phải đang nói về “Cậu đã kiểm tra cô ta chưa?” Đôi mắt Chử Chấn Phong sắc bén và sâu không thấy đáy cô cả nhà họ Hàn chứ?”
“Cái này … vẫn chưa”
Chử Chấn Phong phun ra một chữ: “Điều tra”
“Vâng Vệ Nam nhận lệnh, sau đó xin chỉ thị: “Anh Chử, nếu không có.
chuyện gì thì tôi rời đi nhé.”
“Còn một chuyện khác nữa”
Chử Chấn Phong đột nhiên gọi anh ta dừng lại.
“Anh Chử?”
Chử Chấn Phong khế hỏi: “Tình huống bên Tân Hoài An thế nào rồi?”
“Chà, gần như đã dự đoán trước. Ngoài các phóng viên, có rất nhiều người đang hỏi cô ấy về tình hình của anh”
Vệ Nam nói xong, nhìn thấy cậu chủ hơi nhíu mày, giọng điệu cũng thay đổi, “Nhưng anh không cần phải lo lắng, cô Tân đã xử lý rất tốt, không hề lộ ra điều gì.”
Chử Chấn Phong trầm thấp cười, “Quả nhiên không thể xem thường người phụ nữ này”
Vệ Nam nghe giọng điệu có chút bất ngờ khi nghe lời khen của anh dành cho Tân Hoài An, “Anh Chử, anh … đang khen cô Tân à?”
Chử Chấn Phong đang định nói, giương mắt nhìn thấy bóng người đi vào, liền thay đổi lời nói: “Được rồi, cậu về trước đi, nếu không có chuyện gì quan trọng, thì cũng đừng đến đây nhiều.”
“Em hiểu rồi” Vệ Nam gật đầu, quay lại nhìn thấy Vương Thanh Hà cầm cái gì đó đi vào, liền kêu “Cô Thanh Hà”, rồi sải bước rời đi.
Vương Thanh Hà liếc nhìn bóng lưng vừa rời đi.