Tuần thứ hai sau khi kết thúc đợt chiêu mộ, các câu lạc bộ đều đã hoàn thành việc phỏng vấn người mới, tuần sau sẽ là buổi hội nghị câu lạc bộ thường kỳ đầu tiên của sinh viên năm nhất với câu lạc bộ của mình.
Lạc Tri Dư, người bị Tiêu Ngạn ép đến hội học sinh hiện tại đang dọn dẹp bàn ghế, ngồi vào bàn làm việc gửi tin nhắn mời tham dự hội nghị cho mọi người.
“Bạn học XXX, 19:30 tối nay là buổi hội nghị thường kỳ đầu tiên của đại học U, phòng học 1-201, mong cậu sẽ có mặt đầy đủ, nhận được tin nhắn xin hãy trả lời.”
Lạc Tri Dư gõ đống tin nhắn xong, nhập dãy số của thành viên mới vào, ấn vào nút gửi cho nhóm.
“Tin em đi.” Lạc Tri Dư nói, “Thể nào cũng có người chỉ trả lời một từ, ‘đã rep’.”
“Em nghĩ ai cũng mặt dày như em à?” Tiêu Ngạn đến bên cạnh bàn làm việc, đầu ngón tay gõ nhẹ lên khuôn mặt Lạc Tri Dư, “Lần trước anh giúp em làm công, lần này đến phiên em giúp anh, công bằng quá rồi còn gì.”
“Lần trước?” Lạc Tri Dư nhớ ra rồi, lần mà Tiêu Ngạn mới nói hẳn là cái hôm chiêu mộ thành viên mất ngày trước, hắn giúp cậu phát tờ rơi, “Ấy mà được tính là giúp á? Em đây cũng chỉ là bị bắt ép tới đó được chưa? Ai cần anh hỗ trợ đâu, anh trai à, anh đây là đang ép mua ép bán người ta đó.”
“Mặc kệ.” Tiêu Ngạn không thèm nói đạo lí, “Đêm nay em cũng sẽ tới hỗ trợ anh.”
“Thôi em sao cũng được, tùy tiện sai bảo đi.” Lạc Tri Dư ghé lên bàn làm việc “Kiểu gì các chị năm trên cũng lại khiển trách, bảo hội sinh viên mấy anh tới câu lạc bộ mỹ thuật đoạt người cho xem.”
Bởi vì đây là hội nghị tập thể thường kỳ của cả đại học, người bên hội học sinh liền xin trường cho mượn một phòng học cỡ lớn, tất cả thành viên mới của các câu lạc bộ đều sẽ tới. Hôm đó chưa đến 7 giờ tối, phòng học đã chật kín các sinh viên năm nhất.
Lạc Tri Dư không bận giúp việc gì, bèn ôm laptop đứng giữa phòng học tìm vị trí thích hợp để đặt mông xuống, chuyên tâm làm bài tập trong chương trình học của mình. Không đến nửa giờ đồng hồ sau, xung quanh Lạc Tri đã đầy ắp người ngồi.
Mọi người trong khoảng thời gian tuyển thành viên cũng chưa từng có cơ hội gặp mặt nhau, trải qua tầng tầng lớp lớp các cuộc phỏng vấn mới vào được hội sinh viên, tuy rằng không chung một ban, nhưng cũng phải nhân dịp này thắt chặt quan hệ.
Đại học U có rất nhiều sinh viên, việc có thể kết bạn làm quen với một người bạn mới, cũng là một chuyện rất khó khăn.
“Haiz.” Nam sinh viên bên cạnh Lạc Tri Dư phát hiện cậu không gia nhập cuộc nói chuyện, liền quay sang chào hỏi, “Chào cậu, cậu học ở khoa nào thế nhỉ?”
Cậu ta vừa hỏi vậy, mọi người xung quanh liền bắt dầu hướng mắt về phía này. Khi nãy đúng thật là có người muốn đến làm quen với cậu, chỉ là anh ta thấy cậu chăm chú nhìn máy tính quá, cho nên cũng không dám quấy rầy.
“Khoa mỹ thuật.” Lạc Tri Dư thuận tay lưu văn kiện, xoay người lại, “Chào mọi người.”
“Tôi là Tôn Lực Nghiên.” Bạn học Beta nói.
Lạc Tri Dư gật đầu: “Ừm, tôi nhớ rõ cậu.”
Người này trả lời tin nhắn nhắc đi tham dự hội nghị là “Được thôi”.
Bạn học Tôn Lực Nghiên: “?”
“Nhìn cậu thật quen mắt.” Bạn học Alpha ngồi hàng phía sau nói, “Có phải tôi đã từng gặp cậu rồi không nhỉ.”
“Có ai bắt chuyện với như cậu không hả?” Beta khi nãy liếc nhìn cậu bạn Alpha một cái, “Chẳng qua học sinh khoa mỹ thuật đúng là chất lượng cao thật.”
“Hai bọn tôi cùng ban ngoại giao.” Nam sinh Beta tự giới thiệu bản thân mình, “Nữ sinh bên phải cậu là ban truyền thông, bạn học à, cậu ở ban nào?”
Lạc Tri Dư không phải thành viên của hội sinh viên, đêm nay vốn dĩ là ngồi đại một chỗ, cũng không hề phân theo câu lạc bộ và hội sinh viên, đương nhiên sẽ chẳng phải là người của ban nào cả.
Lạc Tri Dư: “Ban người nhà.”
Bạn học bên phải: “?”
Bạn học bên trái: “??”
Alpha ngồi hàng phía sau nghe không rõ: “Lúc tuyển thành viên sao không thấy có ban đấy nhỉ.”
Đã đến giờ bắt đầu cuộc hội nghị thường kỳ, sinh viên trong phòng học cũng dần an tĩnh trở lại, hội trưởng hội sinh viên của đại học U tiến lên phía trước, giới thiệu ban quản lí của hội cho các thành viên mới vào.
“…… Phó hội trưởng Tống Linh, phó hội trưởng Hứa Nhân Nhân, phó hội trưởng Tiêu Ngạn.”
“Tên phó hội trưởng này là do bọn tôi cố lắm mới giữ lại được, xem như bộ mặt của sinh viên đại học U đi.”
Mọi người trong phòng học đều cười rộ lên, không khí nghiêm túc khi nãy cũng được hoà hoãn lại chút ít, hội trưởng tiếp tục làm công tác giới thiệu cơ bản ——
“Lịch sử hội sinh viên của đại học U đã có từ rất lâu, được thành lập với……”
Lạc Tri Dư từ trước đến nay chẳng bao giờ hứng thú với công tác của hội sinh viên, ngoại trừ việc khi nãy nghe đến tên Tiêu Ngạn thì cong khoé môi lên, song những khoảng thời gian còn lại, cậu đều nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình máy tính, chú tâm làm bài tập.
“Cậu không nghe à?” Bạn học Tôn Lực Nghiên hỏi cậu.
“Cậu nghe đi, tôi không có hứng thú.” Lạc Tri Dư lắc đầu.
Hội nghị thường kỳ đầu tiên của đại học U, các đàn anh đàn chị tất cả đều mặc vest, người bị ép ở lại như Tiêu Ngạn cũng mặc thế. Ba năm trung học Lạc Tri Dư đã nhìn quen cảnh Tiêu Ngạn mặc đồng phục rồi, cho nên lần này liền cảm thấy có chút mới lạ.
[ Ve sầu ]: Cái vỏ quýt mới này của anh hôm nay nhìn cũng được phết đó chứ.
[ Quả quýt ]: Hehe.
“Cậu thấy Tiêu Ngạn không?” Tôn Lực Nghiên vẫn còn đang nói chuyện với Lạc Tri Dư, “Từ lâu đã có vài người trong lớp bọn tôi muốn làm thân với anh ấy rồi, người gì mà ngầu thế không biết.”
“Thật sự rất tuấn tú.” Cô gái ngồi bên cạnh cũng gia nhập cuộc trò chuyện, “Ngoại hình khí chất cũng đẹp trai nữa.”
Lại líu lo nói một hồi.
“Vẫn là như thế thôi.” Lạc Tri Dư chốt lại một câu.
Ngày nào cũng thấy ổng hết, cũng chỉ đến vậy là cùng.
Kế tiếp đó, cậu liền thu hoạch được kha khá ánh mắt mang đầy thù hận nhìn về phía mình.
Lạc Tri Dư: “?”
“Mọi người làm gì vậy.” Tôn Lực Nghiên lên tiếng giảng hòa, “Cậu bạn học Omega này cũng được tính là có nhan sắc nên mới nói vậy thôi.”
“Đừng, tôi có nghe sinh viên năm nhất bảo, bạn học khoa mỹ thuật Lạc Tri Dư mới là xinh nhất.” Một cậu bạn khác nói, “Tôi nghe bạn lữ học khoa mỹ thuật của tôi nói, người ta là giáo thảo dự bị đó biết chưa*?”
(*Khúc này chém, trình chưa đủ dịch, cao nhân đi ngang xin hãy chỉ bảo. Nguyên văn: “我听我美院小伙伴说的,校草储备好吗?”)
“Khoa các cậu?” Tôn Lực Nghiên hỏi, “Cậu có quen không?”
Lạc Tri Dư: “Quen chứ.”
“Người này đến trước người kia đến sau, Tiêu Ngạn là người đến trước.” Có người nói, “Thành tích tốt bối cảnh gia đình cũng tốt, hình như cũng đã đính hôn, là người đứng trên đỉnh của nhân sinh.”
“Đúng ấy, nghe bảo hai người họ lớn lên cùng nhau, còn học trung học chung với nhau, như thể chuyện tình cổ tích vậy.”
“Đừng mà, nào có chuyện tình yêu giống như truyện cổ tích như thế được, vì chẳng ai chịu hoà thuận lớn lên cùng với nhau đâu.” Lạc Tri Dư nghe không nổi nữa rồi, “Đánh nhau chẳng thiếu lần nào.”
Sau đó cậu lại thu hoạch thêm được vài ánh mắt thù hận nữa, phảng phất như đang nói rằng ——
“Thằng quỷ này khoái KY dữ.”
Lạc Tri Dư là người thông minh, cậu lựa chọn chế độ câm miệng, chuyên tâm làm bài tập trong chương trình học của cậu, mà cuộc trò chuyện bên cạnh vẫn còn đang tiếp tục.
“Đính hôn rồi cơ à, hoàn toàn không cho người khác cơ hội.”
“Mấy cậu có bị ngốc không thế, không lên xem diễn đàn trường sao, Tiêu Ngạn đính hôn với tân sinh khoa mỹ thuật Lạc Tri Dư đấy.”
“Không xem, diễn đàn đại học U lag muốn chết, không thèm chơi cái đồ hỏng đó đâu.”
“Hả? Ơ ơ ơ, hai nam thần của trường này thì ra lại là người một nhà sao?!”
“Dù sao cũng hợp nhau mà, vậy có gì, tìm được ảnh chụp trên diễn đàn không, muốn nhìn mặt Lạc Tri Dư một chút, xem xem có phải là một Omega đáng yêu hay không nè.”
Lạc Tri Dư: “……” Ô kê mấy má.
Hội nghị thường kỳ vẫn còn đang diễn ra, Tiêu Ngạn bước lên phía trước, lời ít ý nhiều giải thích về bộ phận và công việc mà hắn phụ trách, sau đó để lại tên của mình ở trên bảng đen.
“Hai vị phó hội trưởng là Tiêu Ngạn và Hứa Nhân Nhân có việc nên phải rời đi trước, phần sau của hội nghị tôi và Tống Linh sẽ tiếp tục tiến hành.” Hội trưởng nói, “Tiêu Ngạn sẽ mua đồ ăn vặt cho mọi người lót bụng.”
Xung quanh Lạc Tri Dư bắt đầu có vài người hoan hô.
“Cậu đang làm gì vậy?” Bạn học Tôn nhìn Lạc Tri Dư khép máy tính lại, cất notebook vào cặp sách, “Vẫn chưa kết thúc mà, cậu phải đi rồi sao? Không cầm đồ ăn vặt đi sao?”
“Tôi cũng có chút chuyện phải về.” Lạc Tri Dư nói, “Không đợi được nữa.”
“Đúng rồi bạn học, quên hỏi cậu tên gì.” Cậu học Alpha ngồi hàng ghế phía sau nói, “Sau này đều là thành viên hội học sinh, để lại cái tên về kết bạn đi, có thể làm quen thêm chút nữa.”
Lạc Tri Dư vừa muốn mở miệng, Tiêu Ngạn đã tới cạnh bàn chờ cậu, ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn: “Lạc Tri Dư, đến giờ đi rồi.”
“Làm phiền cậu, cho em ấy ra ngoài một chút.” Tiêu Ngạn nói với bạn học ngồi cạnh, nhận lấy bao máy tính của Lạc Tri Dư, “Em dù sao cũng chẳng phải người của hội sinh viên bọn anh, sao cứ tích cực ngồi ở giữa như vậy làm gì nhỉ.”
“Lên mạng đó.” Lạc Tri Dư oán giận, “Em tìm nửa ngày trời, dịch đi dịch lại mấy chỗ liền, mới phát hiện chỗ kia có sóng wifi mạnh nhất. Phòng học các anh xin có vấn đề gì rồi, sớm biết vậy đã không tới đợi anh.”
“Đi thôi, về nhà rồi lên mạng.”
Hai người sóng vai rời đi, vị trí khi nãy Lạc Tri Dư vừa ngồi bỗng trở nên trống trải.
Xung quanh ——
“……”
“Cậu ấy là Lạc Tri Dư?”
“Thì rõ là thế rồi.”
“……”