Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tin Tức Tố Nói Chúng Ta Không Có Khả Năng

Edit: Juri

Diễn đàn trung học Nhất Trung ——

[ Lại đi bắt học sinh yêu sớm nữa rồi, anh em cẩn thận nhé. ]

Lầu 1: Chia sẻ lại, tắt đài tại đây, xin hãy nhớ rõ ân tình này.

Lầu 2: Tiêu đề càng ngắn, sự việc càng lớn, tôi đã có thể cảm nhận được bầu không khí khẩn trương rồi.

Lầu 3: Tin tức nội bộ à? Chủ lầu đúng là người tốt!

Lầu 4: Phía Tây vừa mới lắp thêm cái máy giám sát, mọi người cẩn thận, ở góc bên kia của đường nhỏ ấy, nếu chưa tìm được góc chết để trốn thì đừng có đi.

Lầu 5: Mỉm-cười.jpg

[ Bài viết này đã bị quản trị viên gỡ bỏ, giao diện bị vô hiệu hoá, 5 giây sau sẽ được chuyển về giao diện ban đầu. ]

"Dạo này có nhiều người yêu sớm lắm à? Nhìn không ra luôn á." Tỉnh Hi Minh lướt trang diễn đàn mới được chuyển về giao diện chính, "Trường học có phải hơi coi trọng chuyện đó quá mức rồi không, xóa bài viết cũng nhanh phết nữa chứ."

"Chắc cũng khá nhiều." Lạc Tri Dư chột dạ nhìn trời nhìn mây, "Ai mà biết được?"

"Có nhiều học sinh trung học yêu sớm như vậy, thế việc ấy có thật sự ảnh hưởng đến học tập không nhỉ?" Tên cẩu độc thân Tỉnh Hi Minh vẫn còn tuổi nhỏ chưa trải sự đời, "Ngoại trừ tiểu que cay kia ra, những người còn lại bên cạnh tao thì, aiz chả hiểu gì hết, có khi vật họp theo loài người phân theo nhóm ấy, cho nên xung quanh tao chẳng có mấy ai yêu đương."

"Ảnh hưởng gì cơ chứ, làm gì có cái gì để ảnh hưởng đâu." Lạc Tri Dư viết một chữ "Giải" xuống dưới câu Hán văn trên tờ đề thi, lại viết thêm một chuỗi công thức nữa, "Yêu sớm và học tập, là hai việc hoàn toàn khác nhau."

Tỉnh Hi Minh: "? Đây là đề thi ngữ văn mà, mày tính toán cái gì vậy?"

Lạc Tri Dư dán một tờ giấy nhỏ khác lên để sửa lại, che đi đống công thức mình vừa viết nhầm vào, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

"Tao đã muốn hỏi chuyện này từ lâu lắm rồi." Tỉnh Hi Minh dọn hết đống sách vở đang ngăn cách giữa hai người ra, "Hai ngày nay mày rối rắm cái gì thế, mà cứ thấp thỏm không yên suốt vậy hả"

"Đang tính xem khả năng nhảy lớp là bao nhiêu." Câu nói này của Lạc Tri Dư đủ để doạ người khác sợ hãi.

Tỉnh Hi Minh: "???"

Lạc Tri Dư bây giờ chỉ muốn gạch một gạch ngang vào chữ "nhất"* trong đống từ lớp ba năm nhất của cậu mà thôi.

( *Gạch thêm gạch ngang vào chữ nhất (一) sẽ thành hai (二))

Nhảy lớp là một chuyện không khả thi, lí do thứ nhất là do thầy cô lẫn phụ huynh đều không cho phép, thứ hai là do động cơ nhảy lớp của Lạc Tri Dư nói ra cũng không trong sáng cho lắm. Thế nên Lạc Tri Dư chỉ có thể lén lút tưởng tượng cảnh anh Ngạn và cậu học cùng một lớp, xem xem nó sẽ như thế nào ——

[ Ve sầu ]: Em đang suy nghĩ, nếu hai ta học cùng một lớp, chắc sẽ chơi thân với nhau lắm nhỉ, em cũng sẽ làm bạn cùng bàn với anh luôn.

[ Ve sầu ]: Em mà sinh sớm hơn một năm thì đã tốt rồi

[ Quả quýt ]: Tiên-nữ-nhíu-mày.jpg

[ Quả quýt ]: Chủ nhiệm lớp sẽ điên luôn đó.

[ Ve sầu ]: Anh cũng biết à.

[ Quả quýt ]: Không phải, anh thì không sao, chủ nhiệm lớp có ấn tượng tốt với anh lắm, các thầy cô còn lại cũng đánh giá rất cao về anh. Người anh nói tới chính là em đấy, em lần nào gặp anh cũng muốn kiếm chuyện, tới cái chổi cũng phải đánh đến gãy mới chịu mà.

[ Ve sầu ]: Tiên-nữ-nhíu-mày.jpg

[ Quả quýt ]: Em trộm ảnh meme của anh. Nụ-cười-ngược.jpg

[ Ve sầu ]: Đùa chứ, anh gì đó ơi, bây giờ mọi thứ trên người quả quýt anh đây đều là của em hết nhé, em muốn lột vỏ thì lột vỏ, muốn ép thành nước thì ép thành nước, giờ em trộm ảnh meme của anh thì đã sao nào. Cười-xấu-xa.jpg

Tiêu Ngạn phía bên kia nãy giờ vẫn còn trong trạng thái "đang nhập tin nhắn", Lạc Tri Dư nhân lúc này hoàn thành nốt đống bài tập ngữ văn khi nãy chưa làm xong.

"Dạo này thấy mày tám chuyện hơi nhiều đó nha." Tỉnh Hi Minh liếc mắt, thấy Lạc Tri Dư vừa viết được hai chữ lên đề lại phải nhìn vào điện thoại để chép bài, "Là cục cưng Omega bé bỏng mà mày đã nói lần trước à?"

"Không không không." Lạc Tri Dư phủ nhận, "Chẳng qua nó cũng không khác gì lắm."

Đều là những thứ tình yêu đẹp đẽ và không chú trọng đến tin tức tố mà thôi.

Tin nhắn WeChat từ Tiêu Ngạn lại được gửi tới ——

[ Quả quýt ]: Hai ta nếu học chung một lớp, chắc chắn sẽ mưa to gió lớn cho mà xem.

[ Ve sầu ]: Nghe anh nói vậy, em cảm thấy cũng khá hợp lý đó chứ.

Thành tích của hai người đều rất tốt, bên ngoài nhìn như những học bá thanh cao, nhưng bên trong lại là cái bản tính cường bạo háo thắng, nếu được xếp vào chung một lớp, tranh nhau về thành tích, chắc chắn sẽ loạn còn hơn cả bây giờ.

[ Quả quýt ]: Anh đột nhiên cảm thấy thế cũng không tồi, nói vậy không chừng hai ta thực sự sẽ thành bạn cùng bàn đấy.

[ Quả quýt ]: Tan học đều có thể bắt nạt em, kiểm tra không được cũng có thể bắt nạt em, mỗi ngày đều sẽ thả đầy tin tức tố lên người em để tăng độ phù hợp, cần cù bù siêng năng mà.

[ Quả quýt ]: Anh động tâm rồi.

[ Quả quýt ]: Chắc phải ở lại lớp để tìm em thôi!

[ Ve sầu ]:? Dẹp cái ý tưởng nguy hiểm đó của anh lại đi, bố mẹ anh cộng với con vẹt có văn hoá kia nữa, chắc chắn sẽ khua chiêng gõ trống chạy sang nhà em mắng em cho mà xem.

[ Quả quýt ]: Nói đến vẹt mới nhớ, anh vẫn còn hơi giận đấy nhé.

Xét thấy tưởng tượng và hiện thực có sự chênh lệch quá lớn, hai bên bèn mau chóng dẹp hết cái đống ý tưởng nguy hiểm lại, miễn cưỡng dời lực chú ý đến đống bài vở trên bàn.

"Yêu xa đúng thật không dễ dàng gì mà." Lạc Tri Dư đang làm bài tập lại phát ra một tiếng than thở.

"?Chắc cũng xa lắm nhỉ." Tỉnh Hi Minh rốt cuộc cũng có thể chen chân vào nói, "Xuyên quốc gia hay xuyên tỉnh thành?"

Cách có một tầng thôi, lời này Lạc Tri Dư chẳng có mặt mũi nào để nói, đành phải lái sang vài chuyện lung tung đâu đó, rồi lén cho qua cái đề tài này.

Lúc tiết tự học buổi tối sắp kết thúc, trên diễn đàn có thêm một bài viết mới, là hội học sinh thay mặt giáo viên tuyển người cho đội tuyển đi thi tiếng Anh.

[ Hội học sinh thay mặt thầy cô đăng tin: Hãy nhanh tay đăng ký cho cuộc thi hung biện môn tiếng Anh được diễn ra vào cuối năm nay nào ~~ ]

Lầu 1: Cuộc thi hùng biện tiếng Anh dành cho học sinh trung học là một cuộc thi được tổ chức ngoài trường, diễn ra hai năm một lần. Kỳ nghỉ thu này vừa có thể giúp mọi người nâng cao khả năng tiếng Anh, vừa có khách sạn 5 sao + đẹp tuyệt mỹ, các bạn học năm nhất và năm hai hãy cùng nhau đăng ký với chủ nhiệm lớp mình đi nhé, tổng cộng có 4 suất thôi.

Lầu 2: Chỉ muốn nghỉ dưỡng thì có được không?

Lầu 3: Lầu hai sống thực tế phết đấy, chẳng như tôi.

Lầu 4: @Tiêu Ngạn @Lạc Tri Dư, đừng có cả ngày chỉ biết quần nhau như thể chơi đá gà hồi tiểu học nữa, đã đến giờ mang vinh quang về cho Nhất Trung rồi.

Lầu 5:!!! Làm phiền những người đi cùng hãy chú ý đến hai người bọn họ, Tiêu Ngạn và Lạc Tri Dư bắt buộc phải hoàn chỉnh không sứt mẻ một miếng nào trở về đấy. Hai người này đều là bộ mặt của Nhất Trung chúng ta, đừng để trường ngoài lừa người mình đi mất. Chúng ta tuy rằng không có được, nhưng cũng không thể để trường ngoài chiếm tiện nghi!

Lầu 6: Vấn đề là hai người bọn họ sẽ đi sao, cuộc thi này hình như phân chia theo tuổi tác ấy, không cần biết có cùng khối hay gì đâu.

Lầu 7: Thế cứ để hai người bọn họ battle xem sao, chắc bọn họ cũng vui lòng lắm.

Lầu 8: Không cần thiết, thế mạnh của Lạc Tri Dư không phải là tiếng Anh, hơn nữa tới lúc tên này lười một phát, thì chẳng còn thứ gì gọi là ý thức tập thể nữa. Khi nãy vừa mới tan học đã chạy mất dép rồi, đến giáo viên chủ nhiệm ngăn còn không nổi nữa là.

Trên hành lang trước cửa lớp ba năm hai, có một Lạc Tri Dư đang cầm trong tay một tờ giấy báo danh mới, chủ nhiệm lớp không tìm thấy cậu ở lớp ba năm nhất, liền thuần thục đi lên lầu, chứng tỏ ông rất có kinh nghiệm với hành tung của Lạc Tri Dư.

"Thầy ơi, tiếng Anh của em không tốt đâu ạ." Lạc Tri Dư chẳng có hứng thú gì với kỳ thi mà không lấy được con điểm nào về cho mình, "Hay chúng ta hãy nhường cơ hội lại cho những bạn học lành nghề hơn* đi ạ."

(*Chỗ này xài 装逼 (装B): Chỉ những người yếu mà còn ra gió thích khoe khoang.)

Chủ nhiệm lớp: "......" Lạc Tri Dư hằng ngày không nói tiếng người.

"Tờ này là dành cho em, quan trọng là tham gia, không yêu cầu em phải giành giải." Vì phòng ngừa Lạc Tri Dư chạy trốn, trên tờ giấy đăng ký đã điền sẵn đầy đủ họ tên Lạc Tri Dư, "Cuộc thi diễn ra khoảng tầm nửa cuối năm nay, chỉ chiếm một buổi cuối tuần của em thôi mà, bảo em đi thì em cứ đi đi."

"Được thôi ạ." Lạc Tri Dư bỗng phát hiện đơn đăng ký bị dư ra một tờ, "Sao lại dư một tờ rồi?"

"Còn có một phần cho Tiêu Ngạn nữa, chờ tí nữa em đưa em ấy, hai đứa đi ra ngoài thi thì thi chứ ngàn vạn lần đừng đánh nhau đấy, thầy không muốn lại nhìn thấy các em trên bảng tin đâu." Chủ nhiệm lớp tỏ ra không yên tâm, "Hiện tại nói sớm đến lúc đó có khi em sẽ quên, chờ đến gần cuối năm thầy lại nhắc em thêm một lần nữa."

Lạc Tri Dư: "......"

Nhất định là do cái tin tức lần trước kia, cho nên đến tận ngày hôm nay, mỗi khi thấy cậu đang ngồi ngốc ở một chỗ cũng với Tiêu Ngạn, thì tất cả mọi người đều chỉ biết lo lắng xem hai người có thể đánh nhau hay không, chẳng ai lo lắng xem hai người có đang yêu sớm hay không cả.

Ai cũng cảm thấy bọn họ không có khả năng.

Suy nghĩ của người với người luôn có sự khác nhau, Lạc Tri Dư cảm thấy, trong chuyện tình cảm của cậu và Tiêu Ngạn, vẫn còn vài chỗ có sự bất đồng quan điểm.

Cậu từ trước đến giờ luôn là người có tư tưởng "Sáng nay có rượu sáng nay say", chẳng bao giờ lo xa làm gì cả, cậu chỉ biết nếu mình đã thích Tiêu Ngạn của hiện tại thì cứ thích thôi, nhưng không biết có phải là do hơn kém nhau một tuổi hay không, mà Tiêu Ngạn lại muốn xem xét đến vấn đề lâu dài.

"...... Em thừa nhận, cái ý tưởng xuất phát điểm này của anh cũng khá tốt đấy." Lạc Tri Dư giơ tay lau đi mồ hôi chảy trên thái dương, không còn sức lực nào mà ỷ lại trên vai Tiêu Ngạn, nhỏ giọng thở dốc, "Chỉ là anh đừng có ngày nào cũng lấy tin tức tố ra để ép em được không."

Định luật của Tiêu Ngạn học bá nói rằng, độ phù hợp tin tức tố của hai người họ nát lắm rồi, mà nếu đã vi phạm quy luật của tin tức tố, muốn yêu đương thì tất nhiên phải nỗi lực hơn người khác rất nhiều, cho nên quả quýt mỗi ngày đều sẽ cọ cọ người bé đào để tăng thêm độ thân thuộc với tin tức tố, sáng sớm lúc chờ Lạc Tri Dư đi học cọ một lần, giữa trưa lúc được nghỉ xuống dưới lầu lại cọ một lần, buổi tối lại kéo Lạc Tri Dư đến vườn cây nhỏ lại cọ một lần.

Quả quýt nỗ lực quá mức rồi.

Từ khi bắt đầu lần đánh dấu tạm thời lần đầu tiên, Lạc Tri Dư đã biết cậu không phải là vô cảm với tin tức tố vị quýt của Tiêu Ngạn, chỉ cần một chút độ phù hợp tin tức tố đó thôi cũng đủ để khiến tim cậu đập nhanh loạn xạ, thậm chí còn đỏ cả mắt, Lạc Tri Dư cho rằng đây là do độ xứng đôi tin tức tố quá kém gây ra.

Nhưng chỉ cần có Tiêu Ngạn là đủ rồi, những Alpha khác, Lạc Tri Dư ngay từ ban đầu đã chả có hứng thú gì sất, đối với hành vi ngày nào cũng cọ cọ của quả quýt đây, Lạc Tri Dư cảm thấy vừa thích lại vừa phiền, cho nên lúc cậu thấy thích sẽ tự chủ động cho cọ, còn lúc thấy phiền sẽ xoay người tìm cây chổi nào đó thuận tay để xài.

Địa điểm mà đêm nay hai người bọn họ đi, vẫn là đoạn đường nhỏ hôm trước Lạc Tri Dư từng bị ngã đó, nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất. Dạo này đi vào con đường ấy ngoại trừ gặp đám mèo hoang ra, thì bọn họ cũng chẳng gặp phải ai khác.

"Có hơi tiếc nuối." Lạc Tri Dư bị mùi quýt chọc đến nỗi mềm nhũn chân, "Em cảm thấy rất không công bằng."

"Cái gì không công bằng?" Tiêu Ngạn chậm rãi vỗ vài cái vào lưng Lạc Tri Dư, xem như là an ủi chuyện khi nãy, "Nghĩ cái gì thế? Nói ra xem nào."

Lạc Tri Dư không giống với những người bạn cùng trang lứa khác. Cậu có rất nhiều ý tưởng kỳ kỳ quái quái, tỷ như lúc này đây ——

"Alpha có thể đánh dấu tạm thời Omega, em có thể khiến em thuộc về anh." Đây là điều mà lúc trước khi Tiêu Ngạn giải thích cho cậu về đánh dấu tạm thời đã nói sơ qua, "Thế nên em phải dùng cách gì, để có thể khiến anh thuộc về "em" nhỉ."

Lạc Tri Dư vừa mới bị tin tức tố Tiêu Ngạn áp đễn nỗi đầu óc choáng váng, ánh đèn đường tối tăm chẳng thể nào soi rõ được vết ửng đỏ trên má và vành tai cậu, chỉ có thể khiến Tiêu Ngạn thấy được ánh sáng phản chiếu lại từ vệt nước long lanh đọng trên khóe mắt cậu mà thôi.

Bé lưu manh đang nghiêm túc so đo sự khác biệt sinh lý giữa Alpha và Omega này cũng có thể đáng yêu đến thế. Tiêu Ngạn duỗi tay muốn ôm cậu, Lạc Tri Dư lại sớm có dự tính trước mà thuận thế dựa vào vai Tiêu Ngạn, khẽ nhón chân muốn ôm lấy cổ hắn.

"Không được nhúc nhích." Lạc Tri Dư uy hiếp, cần cổ Alpha đầy một mùi quýt thanh mát, không có tuyến thể như cổ của Omega, cậu bèn nhẹ nhàng hôn xuống gáy Tiêu Ngạn, há mồm cắn lên, để lại một dấu răng nhợt nhạt.

"Xem như đó là bù đắp cho việc yêu xa đi." Lạc Tri Dư tự viện lý do cho chính hành vi của mình, sau đó liền lau miệng một cách đầy mỹ mãn.

Nhóc lưu manh này lại chủ chủ động trêu chọc người khác, Tiêu Ngạn lần nào cũng sợ Lạc Tri Dư bị thương, thế mà người này còn cố tình không biết sống chết.

Tiêu Ngạn bắt lấy cổ áo Lạc Tri Dư, kéo người qua một bên, đang tính cách dạy dỗ lại.

"Thích cắn người lắm sao?"

"Phải xem là ai đã." Lạc Tri Dư dựa vào thân cây, bị bắt ngẩng đầu lên nhìn anh Ngạn của cậu, "Là người khác thì em sẽ không vui lắm đâu."

"Các em đang làm gì thế hả? Học sinh Alpha và Omega đúng không, còn không cùng một khối nữa chứ." Giáo viên đang tuần tra cầm theo một chiếc đèn pin vòng từ cái cây đằng xa kia tới, "Hôm nay chờ ở đây quả nhiên có thể bắt được học sinh yêu sớm, phương án của hiệu trưởng vẫn là tốt nhất, chỉ cần ngồi canh ở vườn cây nhỏ là sẽ bắt được ngay, cả hai đứng yên chỗ này không được nhúc nhích, tôi sẽ đi hỏi chủ nhiệm xem xử lí như thế nào."

"Rốt cuộc cũng có người cảm thấy chúng ta đang yêu sớm rồi!" Người nào đó bắt lấy cánh tay của Tiêu Ngạn, hưng phấn nói, "Rốt cuộc cũng có người tin!"

Tiêu Ngạn: "......"

Lúc Lạc Tri Dư đang hưng phấn, hắn cũng có thể gật bừa theo, chỉ là thời điểm Lạc Tri Dư hưng phấn này rõ ràng không đúng cho lắm.

"Bị thông báo phê bình mà cũng vui được như thế à?" Thầy giáo đi bắt người bị phản ứng của Lạc Tri Dư làm cho khó hiểu, dưới tình huống bình thường, các học sinh khi bị bắt thông thường đều sẽ ủ rũ cụp đuôi, sau đó sẽ phía trước nối tiếp phía sau mà phủi sạch quan hệ.

Làm nghề giáo nhiều năm như vậy, đám học sinh bị bắt yêu sớm đều nhát như chuột ấy, mấy cái dáng vẻ hối hận không thôi hay tỏ ra bình tĩnh ông cũng đã đều gặp qua, nhưng cái kiểu bị bắt còn vui đến nỗi hận không thể lập tức bị phê bình, hận không thể lập tức hét to lên cho toàn trường biết thế này, thì là lần đầu tiên ông nhìn thấy.

Thầy giáo Tống: "Vậy em đừng nóng vội, để tôi hỏi chủ nhiệm Ngô xem phải xử lý như thế nào."

[ Giáo viên Tống - phiên trực ]: Chủ nhiệm Ngô có đây không, tôi vừa mới bắt được hai học sinh yêu sớm, chắc chắn là đang yêu sớm rồi, không thì buổi tối ai lại đến đây cơ chứ.

[ Giáo viên Tống - phiên trực ]: Đường cây ngô đồng, trong góc chết của máy giám sát.

[ Chủ nhiệm Ngô ]: Xử lý nghiêm khắc, nhất định phải xử lý nghiêm khắc vào. Tức-giận.jpg

"Thái độ đoan chính một chút nào." Thầy Tống nói, "Chủ nhiệm các em nói muốn xử lý nghiêm khắc đấy."

[ Chủ nhiệm Ngô ]: Cho tôi xem tên với lớp được không.

[ Giáo viên Tống - phiên trực ]: Để tôi đi hỏi cái đã.

[ Giáo viên Tống - phiên trực ]: Lạc Tri Dư lớp ba năm nhất, Tiêu Ngạn lớp ba năm hai, tôi chắc đánh đúng tên rồi ấy nhỉ.

[ Giáo viên Tống - phiên trực ]: Tôi không hay tới trường học, chỉ là hai cái tên này nghe quen tai quá.

[ Giáo viên Tống - phiên trực ]: Không nói chuyện ngoài lề nữa, chủ nhiệm thầy xem, nên thông báo phê bình hay gọi điện về cho phụ huynh ngay tại chỗ, sau đó lại viết bản kiểm điểm đây?

[ Chủ nhiệm Ngô ]:???

[ Chủ nhiệm Ngô ]: Lạc Tri Dư và Tiêu Ngạn? Bây giờ? Ở vườn cây nhỏ?

[ Chủ nhiệm Ngô ]: Mau chạy tới đó khuyên can đi!

- ------------------------------
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!