"Vậy anh cứ lo đi, dù sao tôi cũng không nghe." Tạ Dương ngáp một cái, nheo mắt lại, chống khuỷu tay lên tay vịn của ghế, tay chống đầu rồi trượt người xuống, cổ áo lỏng lẻo trượt trên xương đòn.
Mặc dù tiền tiêu vặt rất quan trọng, nhưng không phải lần nào cậu cũng cúi đầu trước tiền tiêu vặt.
Giống như buổi lễ khen thưởng kiểu này không dùng để ngủ thì dùng để làm gì?
Ngoài ra, với tính khí của Cận Từ, hắn cũng không thật sự muốn tham gia.
Cận Từ lặng lẽ nhìn Tạ Dương, sau đó cất điện thoại đi rồi hướng mắt về sân khấu trước mặt.
Sân khấu rực rỡ, náo nhiệt, chỗ cao còn treo thật nhiều biểu ngữ.
【 Tâm hướng mặt trời, cơ thể tỉnh táo, ngày mai sẽ tươi sáng! 】
Cận Từ im lặng quan sát một lúc, sau đó cúi đầu chắp tay trước mặt, không biết đang nghĩ gì.
"Này," Lộc Mẫn từ hàng ghế sau nhảy lên, chạy đến ngồi bên cạnh Cận Từ, "Tớ có thể ngồi ở đây được không? Ban cán sự lớp phải đi thu xếp đồ đạc nên đến trễ một chút."
Vị trí lớp đã được xếp xong, là trợ lý của chủ nhiệm, Lộc Mẫn giúp đỡ một số việc, khi đến thì chỉ thấy một chỗ ngồi bên cạnh Cận Từ còn trống.
"Cứ tự nhiên" Cận Từ nhìn về phía trước, người dẫn chương trình trên bục đã bắt đầu giới thiệu khai mạc.
Lộc Mẫn mím môi cười, cũng nhìn về phía trước.
Sau phần dạo đầu dài lê thê và nhàm chán, đến lượt thầy hiệu phó phát biểu khai mạc buổi lễ.
Nhàm chán khó có thể chịu đựng được, ngoại trừ việc ngủ như Tạ Dương, hay như Cận Từ lắng nghe từng lời nói, sau đó bắt tốc ký* để trôi qua thời gian.
*Tốc ký hay ghi nhanh, ghi tắt là việc thực hành ghi chép thông tin một cách nhanh chóng nhất thông qua việc ghi vắn tắt các ký tự với những phương pháp tăng tốc độ viết.
"Chà, ai cũng biết năm lớp 12 là giai đoạn rất quan trọng. Trong giai đoạn này, mọi thứ đều phải gác lại..."
Tâm trí Cận Từ đang tự động tiếp thu thông tin, đột nhiên có một lực chạm vào cánh tay, làm gián đoạn tốc ký của hắn.
Khuỷu tay Tạ Dương tê dại, ngủ thành mớ hỗn độn, vừa buông lỏng tay liền trượt về phía trước, đầu ngã sang một bên, đụng phải cánh tay của Cận Từ.
"..." Cận Từ cúi đầu nhìn Tạ Dương đụng vào cánh tay của mình, không nhìn ra đang suy nghĩ gì.
Tư thế khó chịu như thế này vẫn chưa tỉnh, có thể được xem là một kỳ tài.
Cận Từ dừng lại, khép ba ngón tay lại, đặt chúng lên trán Tạ Dương rồi dùng một chút lực, di chuyển đầu Tạ Dương ra, đặt nó lên cánh tay đang rũ xuống của hắn.
Sau đó ngồi thẳng lưng.
"Bảng thông tin trường nói, cậu thật sự ứng chiến thay Tạ Dương sao?" Nhìn thấy Cận Từ không nói gì, Lộc Mẫn chủ động lên tiếng, "Khi Tạ Dương mới đến, thành tích của cậu ấy khá tốt."
"Ừ." Cận Từ không nói nhiều, ánh mắt vẫn hướng về sân khấu.
"Nhìn xem, nam thần lạnh lùng." Cô gái bên cạnh chọc Lộc Mẫn thì thào nói.
"..." Lộc Mẫn nghiêng đầu, "Đó là vì chúng ta không thân với cậu ấy! Chỉ cần nhìn cách cậu ấy đối xử với Tạ Dương! Thật ấm áp! Tớ nhất định phải kéo cậu ấy vào lớp tỏa ấm áp với chúng ta!"
"...... Cậu cố gắng lên." Cô gái bên cạnh quyết định nghiêm túc nghe phó hiệu trưởng lải nhải.
Lộc Mẫn quay đầu tiếp tục tìm đề tài, "Chậc chậc, trong lớp chúng ta có group chung, cậu và Tạ Dương đều chưa tham gia, cậu add friend tớ để tớ thêm cậu vào được chứ?"
Cận Từ thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn Tạ Dương đang ngủ say bên cạnh, "Tìm Tạ Dương đi."
"... Vậy tớ sẽ đợi cậu ấy tỉnh lại..."
Cận Từ thực sự bảo vệ em trai của mình.
Trong đầu Lộc Mẫn lặng lẽ bổ sung.
Hiệu phó cuối cùng cũng kết thúc bài phát biểu của mình, sau đó bắt đầu đọc tên những học sinh đạt thành tích tốt trong học kỳ vừa qua.
Lúc này Tạ Dương mới tỉnh dậy, vừa cau mày lẩm bẩm cánh tay vừa đau tê dại, lấy điện thoại di động từ trên người Trương Ngộ ra, mở camera lên.
"Tạ Dương!" Lộc Mẫn cong nửa người vẫy tay với Tạ Dương, "Cho tớ biết ID WeChat của cậu đi, để thêm vào group lớp."
Tạ Dương bóp cánh tay tê rần muốn đứt ra ngoài, "Sao không tìm người bên cạnh? Tớ ngồi xa như vậy vẫn tìm?"
"Cận Từ bảo tớ tìm cậu." Lộc Mẫn cười hì hì lấy điện thoại di động ra, "Nếu không quét mã QR của tớ cũng được"
Tạ Dương gảy tóc rối khi ngủ, bấm WeChat điện thoại di động, "Cán bộ lớp cũng chơi điện thoại?"
"Cán bộ lớp cũng là học sinh, lén chơi thôi." Lộc Mẫn không thèm để ý mà cười.
Tạ Dương khẽ gật đầu rồi thêm bạn.
"Hoa hồng tiểu thái dương: Chào."
"Hoa hồng tiểu thái dương: Cho tôi WeChat của anh trai bạn đi."
Tạ Dương nhướng mày.
"Bạch tuộc không phải con mực: Người ở ngay bên cạnh, tự mình xin đi."
Sau khi gửi tin nhắn, Tạ Dương chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.
"Bạch tuộc không phải con mực: Ai, đây không phải di động của tớ."
"Hoa hồng tiểu thái dương:...... Lừa người à?"
"Bạch tuộc không phải con mực: Thầy An tịch thu điện thoại của tôi rồi, tớ lấy điện thoại của bạn mà quên mất."
"Vị trí thứ ba, Chu Đào; vị trí thứ tư..."
Trên sân khấu, giọng nói thanh thúy dễ nghe của người dẫn chương trình đọc rõ ràng tên Chu Đào, Tạ Dương vội vàng chuyển sang máy ảnh, rồi giơ nó lên, bỏ qua luôn tin nhắn từ Lộc Mẫn.
Ngay lập tức tập trung sẵn sàng chụp ảnh.
"Cậu chụp ai?" Cận Từ hỏi.
"Chu Đào," Tạ Dương lắc lư góc phải từ bên này sang bên kia, chuẩn bị tìm một góc có thể cho thấy rất rõ dáng người của Chu Đào, "Ghi lại khoảnh khắc vinh quang cuối cùng của cậu ta."
Vừa nói, Chu Đào liền ngẩng cao đầu ưỡn ngực như một con gà trống lớn thắng trận đi lên bục.
Nhìn sang trái phải, tìm một vị trí gần giữa để đứng.
Tạ Dương nheo mắt, rất hài lòng với một người biết điều như vậy.
Đợt đầu tiên là của mười người đứng đầu lớp, những người được cho là đứng đầu đều lên sân khấu, các giấy chứng nhận được trao trên tay từng người, trên mặt mỗi người đều treo ý cười là tùy hứng hoặc thẹn thùng.
Chu Đào cười sảng khoái hơn bất cứ ai khác, nghe giáo viên bên cạnh không ngớt lời khen cậu ta là học sinh chăm chỉ, từ thành tích kém đến bây giờ thành tích ngày càng tốt hơn.
Độ cong của khóe miệng gần như nhếch tới trời.
Đây là một lời khen hiếm thấy, dù sao so với những người ban đầu đã đứng trên đỉnh, mọi người vẫn thích nhìn người lúc đầu ở chỗ trũng, cuối cùng xông lên đỉnh cao như một vị thần.
Tạ Dương cười nhẹ, vui vẻ ấn nút chụp ảnh, sau đó ánh mắt có chút dao động, bỗng nhiên tầm mắt hoàn toàn tối đen.
Ngoại trừ chiếc điện thoại đang cầm trên tay cậu vẫn sáng.
"Oa......"
"Trời ơi cúp điện?"
"Cúp điện thật à?"
"Tôi còn tưởng rằng mắt tôi mù rồi, làm tôi sợ nhảy dựng, như thế nào lại cúp điện?"
"......"
"Cúp điện? Thật kỳ lạ." Tạ Dương tắt điện thoại di động chói mắt, yên lặng ngồi vào chỗ.
"Học sinh! Ngồi yên lặng! Đừng đi lung tung! Mọi người ngồi xuống đi! Im lặng!" Microphone không hoạt động vì không có điện, chủ nhiệm Trương rống lên một tiếng, "Các giáo viên chủ nhiệm hãy ổn định học sinh lớp mình!"
Trong khán phòng hàng nghìn người tối om, giáo viên chủ nhiệm dùng di động bật đèn pin đứng trước lớp mình, học sinh không dám lấy điện thoại di động ra.
Máy lạnh mất điện, không khí mát mẻ trong khán phòng cũng dần biến mất, không khí nóng nực cũng dần bốc lên.
"Các bạn học sinh im lặng một chút, nhà trường đang xử lý, đừng hoảng loạn." An Đại Thiện bật đèn lên, cố gắng không chiếu vào mắt học sinh, "Một chút tôi sẽ cho các em ra ngoài, nhớ giữ trật tự đấy!"
Tạ Thiếu Dương không hề hoảng sợ, thậm chí còn buồn ngủ, nhưng khi một bàn tay lạnh lẽo chạm vào cổ tay, cậu lập tức giật mình, một chút buồn ngủ cũng không còn nữa.
Cảm giác này làm bộ phim kinh dị đã lắng đọng trong tâm trí cậu bị đánh thức.
Lúc này cậu cảm thấy mình đang bị một ma nữ nắm lấy bàn tay, mặc dù bàn tay này có vẻ lớn hơn bàn tay của một ma nữ bình thường.
"Fuck! Cái gì vậy..." Tạ Dương hất tay, nhưng bàn tay lạnh lẽo đó vẫn siết chặt lấy cổ tay cậu.
"Tạ...... Dương......" Hơi thở của Cận Từ dần không ổn định, hắn nắm tay Tạ Dương càng lúc càng mạnh.
"Cận Từ?" Tạ Dương sững sờ một lúc, nhanh chóng quay lại nắm tay Cận Từ, "Anh làm sao vậy, sao tay anh lạnh thế?
Cận Từ không nói lời nào, nhưng sức lực ở tay quá lớn khiến gân xanh trên tay Tạ Dương nhô lên.
"Fuck." Tạ Dương kéo Cận Từ đứng dậy, đặt nửa người hắn lên người cậu, tay còn lại đặt lên eo Cận Từ, định kéo người đi ra ngoài.
"Lộc Mẫn, Cận Từ không được khỏe, tớ sẽ đưa cậu ấy ra ngoài, cậu nói với thầy An giúp nhé." Tạ Dương không biết Cận Từ đã xảy ra chuyện gì, nhưng Cận Từ đã nắm tay cậu đến đau nhức, còn cơ thể hắn đổ đầy mồ hôi, những điều này nói lên Cận Từ chắc chắn có vấn đề gì đó.
"Nga!"Lộc Mẫn hoảng sợ đứng lên nhường đường, "Phòng y tế...phòng y tế ở bên ngoài! Cậu nhanh lên! Tớ sẽ nói cho thầy An!"
"Cảm ơn."
Tạ Dương cố gắng dìu Cận Từ đến phía sau khán phòng, từng bước đi vô cùng tốn sức.
Lúc đầu, Cận Từ vẫn còn sức tự mình bước đi, nhưng càng về sau, cả người như mất đi sức lực, trọng lượng cơ thể hoàn toàn đè lên Tạ Dương.
Nhiệt độ cơ thể không bình thường, rất nóng.
Cận Từ gối đầu lên cổ Tạ Dương, hơi thở ấm áp của hắn cứ quanh quẩn bên tai Tạ Dương, nhưng Tạ Dương không thể tránh xa, nếu cậu đẩy ra, Cận Từ sẽ ngã xuống đất.
"Mẹ kiếp, tôi thực sự nợ anh." Tạ Dương kéo cánh tay Cận Từ ôm chặt lấy cổ mình vá giữ nó lại. Bàn tay đang ôm eo Cận Từ cũng đột nhiên ra sức, cậu đem người Cận Từ hoàn toàn dựa vào mình " Anh dùng sức một chút chỉ cần đi vài bước nữa là ra ngoài được rồi ".
Mí mắt đẫm mồ hôi của Cận Từ khẽ nhúc nhích, đôi môi nhợt nhạt mím lại, hắn đang rất cố gắng.
Tạ Dương thả lỏng rất nhiều, bước cũng nhanh hơn, đoạn cuối là bậc thang, sau đó nửa người đẩy cửa khán phòng, dìu Cận Từ đi ra.
Không khí bên ngoài tốt hơn rất nhiều, đột ngột bị cúp điện, điều hòa ngừng hoạt động, hàng nghìn người ở bên trong bốc hơi nóng.
Tạ Thiếu Dương hít sâu không khí mát mẻ mùa hè, hơi khom người xuống, khó khăn lau mồ hôi sắp rơi xuống mắt, "Tôi đưa anh đến phòng y tế của trường, anh nhịn một chút."
"Không cần..." Cận Từ tay buông lỏng một chút, mồ hôi lạnh cũng bớt đi. "Sẽ sớm khỏe lại thôi."
"Cái gì là sớm khỏe lại chứ! Có muốn xem hiện tại anh như thế nào? Anh..." Tạ Dương dừng một chút chợt hiểu ra "Anh sợ bóng tối sao?"
Lông mi Cận Từ khẽ nhúc nhích, hắn lặng lẽ quay đầu đi.
Tác giả có chuyện muốn nói: Cảm ơn thiên thần nhỏ đã bình chọn hoặc tưới dung dịch dinh dưỡng cho tôi trong thời gian 2020-05-16 06: 00: 00 ~ 2020-05-17 12: 00: 00 ~
Cảm ơn thiên thần nhỏ đã tưới dung dịch dinh dưỡng: 8 chai của năm mươi tư mỹ nam;
Xin chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các bạn, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!
Tạ Dương: Tôi biết điểm yếu của anh, còn có tiền.