"Sao? Em đến đây là vì em lo sợ bữa tiệc hôm nay bị phá hỏng hay vì em lo lắng cho tôi?"
Tất nhiên là vì vế sau rồi.
Nhưng mà ...
"Phong tổng vì đỡ cho tôi nên mới bị thế này, không phải tôi nên đến hỏi thăm anh sao? Dù sao Phong tổng cũng là vì tôi, nếu anh có chuyện gì tôi sẽ rất áy náy"
"Em cũng biết là tôi vì em sao?"
Hàn Giai Tuệ không đáp.
"Vậy mà tôi chỉ nhận lại được một lời cảm ơn khách sáo, em có thấy em như vậy là rất vô tình không?"
Phong Thừa Vũ chìa tay ra, Hàn Giai Tuệ giúp anh xắn cao ống tay áo lên để khỏi bị ướt. Ngón tay thon dài mảnh mai của cô nhẹ nhàng từng động tác.
"Xem ra em cũng là người có lương tâm" Anh nghĩ thầm trong đầu, nhìn người con gái trước mặt chăm chú vào cổ tay mình, khoé môi không biết từ khi nào đã được kéo cong lên.
"Anh có cần đến bác sỹ không?"
Đúng là Phong Thừa Vũ bị bỏng không nhẹ, không biết sau này có để lại sẹo không nữa. Tay đẹp thế này, nếu có một vết sẹo thì thật là đáng tiếc.
"Không cần đâu"
"Nhưng mà bị thương ở tay phải thế này, chắc là tôi không thể lái xe được rồi. Phiền em làm tài xế cho tôi mấy ngày"
Hàn Giai Tuệ đang sấp nước lên tay cho anh, nghe thấy vậy tròn mắt nhìn.
Cô có nghe nhầm không? Làm tài xế cho Phong Thừa Vũ? Sao anh có thể đòi hỏi một cách thản nhiên như vậy chứ?
"Chẳng phải còn có trợ lý Lục sao?"
"Cậu ta còn bận nhiều việc khác"
Hàn Giai Tuệ cảm thấy mình như đang há miệng mắc quai, có phải cô thà bị bỏng, chịu đau một chút còn tốt hơn là bị rơi vào tình thế như này.
"Em từ chối?"
Dù sao thì cô không muốn mắc nợ ai cả, nhất là người đàn ông này. Đành miễn cưỡng
"Được"
Người đàn ông trước mặt cô, bên ngoài vẫn làm mặt lạnh như không có gì, nhưng trong lòng như mở cờ, khấp khởi mừng thầm. Chẳng mấy khi có cơ hội khiến cô ngoan ngoãn nghe theo anh thế này. Bị bỏng một chút cũng không đáng là gì.
大大大大大大大大大大大大大大大大大大大大大大大大大
Ngồi trong xe, Phong Thừa Vũ tùy tiện ngả người trên ghế phụ, ngắm nhìn mỹ nữ tập trung lái xe. Ngón tay mảnh mai ôm lấy vô lăng, hoàn toàn chăm chú, không để ý đến xung quanh. Nhìn cô lúc này, quả là có sức hút kỳ lạ.
Hàn Giai Tuệ khó chịu vì bị một ánh mắt bao phủ. Đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại. Nhìn cô chăm chú như vậy để làm gì?
"Bây giờ anh về đâu?"
"Đưa tôi đến nơi lần đầu tiên chúng ta trao nhau nụ hôn đầu"
???
Hàn Giai Tuệ trợn tròn mắt nhìn sang.
"Có lẽ chúng ta cũng không phải mới hôn một lần, cho nên em không nhớ được lần đầu tiên xảy ra ở đâu đúng không?"