Trái tim Mộc Quy Phàm thắt lại, anh kìm lòng không lao về phía trước. Bảo bối à... Ba không thể luôn ở bên con bất cứ lúc nào...
Có lẽ năm năm, mười năm nữa, Túc Bảo sẽ đến được nơi mà anh không bao giờ có thể chạm tới và độc lập chiến đấu một mình...
Mộc Quy Phàm nắm chặt tay và lùi lại. Kỷ Trường đã rời đi nơi này, bởi vì hắn không nỡ nhìn.
Vai của Túc Bảo bị đau, bé vô thức vẫy tay, kết quả chỉ thoáng chốc bé đã bị bao vây bởi vô số ác quỷ.
Các ác quỷ đang nhấn chìm cô bé con... "Túc Bảo!" Tô Tử Du lo lắng gọi. Đúng lúc này, Túc Bảo giẫãm lên ghế rồi nhảy phốc lên——
Giống như một con rồng nổi lên từ biển, bé nhanh nhẹn nhảy ra khỏi vòng vây của đám ác quỷ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Túc Bảo không còn vẻ đáng yêu dịu dàng nữa mà thay vào đó là sự lạnh lùng và không chịu khuất phục.
Trong mắt bé có một tia sáng kỳ lạ, giống như một tia sét vô hình xuyên qua đám ác quỷ.
"Aya ya ya ya ya." Túc Bảo vừa chạy vừa hét lên bằng chất giọng non nớt.
"Nhào lên đi! Có bản lĩnh thì bắt ta nè!" Túc Bảo hơi tức giận, bé không tin mình không làm được!
"Có chút bản lĩnh này thôi à? Ta còn chưa sử dụng chiêu cuối của mình đâu nha!" Túc Bảo hét lên trong khi né tránh ác quỷ.
"Thật hổ thẹn cho cái danh ác quỷ của các ngươi!" Cô bé con càng ngày càng thành thạo.
"Rác rưởi! Đều là rác rưởi!" Túc Bảo đánh nhanh như chớp.
Ác quỷ!
Có nằm mơ chúng cũng chẳng ngờ được, sau khi chết chúng còn bị người ta vờn như dắt chó thế này.
Đúng là xỉ nhục tôn nghiêm của quỷ mà! Tôn nghiêm của ác quỷ đâu? ? ? Ááá...
Lũ ác quỷ gào thét giận dữ lao tới, chúng chồng chất lên nhau nhưng không thể chạm vào Túc Bảo!
"Được rồi, đủ rồi!" Mộc Quy Phàm hét dừng lại. Túc Bảo nhanh chóng vung tay lên, một đạo ánh sáng chói lòa xẹt qua.
Đám ác quỷ đang gào thét lập tức bị kẹp chặt, không thể cử động hay phát ra âm thanh.
Ác quỷ: TT...TT Con nhóc này không quan tâm tới đạo đức chiến đấu gì hết!
Hai chân Túc Bảo mỏi đến độ sắp khuyu xuống. Giây tiếp theo, bé được Mộc Quy Phàm bế lên, ôm vào lòng.
“Con ổn chứ?” Anh nói với giọng trầm, nén nỗi đau trong lòng.
'Túc Bảo gật đầu: "Cũng tạm a... nhưng con đói quá..." Tô Tử Du vội vàng ôm bánh chạy tới.
Khách trong nhà hàng cùng người phục vụ trên tầng năm đều đã rời đi, nhưng đồ ăn trong khu vực buffet vẫn còn đó.
Túc Bảo ăn liền một lúc hai cái bánh nhỏ, tu luôn hai chai nước trái cây, sau đó bé nhìn thấy Tô Tử Tích bưng một đĩa tôm hùm tỏi đi tới.
Bé không từ chối bất cứ món gì được đưa tới mà ăn hết, ăn được một lúc bé mới cảm thấy sức lực của mình đã trở lại.
"Đánh tiếp nào!" Túc Bảo siết chặt nắm đấm hét lớn: "Ác quỷ nhiều quá, không thể lãng phí KPI được!"
Ác quỷ: "..."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!