Đáng tiếc người khác là người khác, bà cụ Tô là bà cụ Tô.
“Tự cháu ra hay để tôi cho người đưa cháu ra?” Bà cụ Tô nhíu mày nói.
Viện Viện khóc lóc: “Bà Tô, có phải Viện Viện nói sai nên ngài mới tức giận như vậy không? Thật xin lỗi, đều là Viện Viện không tốt, ngài đừng đánh mẹ cháu..."
Con nhóc vừa nói vừa òa khóc: “Đừng đánh mẹ cháu, đừng đánh mẹ cháu...”
Khóc lóc vô cùng đáng thương.
Ánh mắt hoảng sợ như thường xuyên gặp chuyện này, khiến người khác vô thức liên tưởng đến chuyện không biết Mộc Mỹ Hoa ở nhà có phải thường xuyên
bị đánh hay không.
Mấy người hầu của nhà họ Tô đều không đành lòng nhìn, đứa nhỏ này ngang tuổi với cô Túc Bảo nhà họ.
Vừa thấy cô nhóc khóc là các cô đã nghĩ đến Túc Bảo ngày trước, lúc trước cô bé cũng sợ hãi bất lực như vậy.
“Haiz... Nghiệp chướng. Đứa nhỏ làm gì sai chứ...” Nhưng các cô cũng chỉ nói nhỏ, không ai dám đứng ra khuyên ngăn bà cụ Tô. Dù sao Mộc Mỹ Hoa cũng đáng đời, mang đứa nhỏ đến tìm cái chết.
Mộc Mỹ Hoa bị ném ra ngoài, cô ta giấy dụa đứng lên rồi lại ngã sấp trước cửa ra vào, nhìn vô cùng chật vật.
Viện gào khóc, Mộc Mỹ Hoa cũng ôm Viện Viện khóc to, giống như bị kẻ ác bắt nạt vậy.
Nhưng hai người có khóc lóc đáng thương đến mức nào thì vẫn bị ném ra như cũ.
Bà cụ Tô không yên tâm hỏi: “Túc Bảo đâu... Chuyện của con bé xong chưa?” Mộc Quy Phàm chớp mắt, hóa ra bà cụ cũng biết...
“Đã xong rồi.” Mộc Quy Phàm nhìn vòng tay vỡ nát trên mặt đất, anh tự mình ngồi xuống nhặt lên.
Không cảm nhận được âm khí, hẳn đã được tiêu diệt sạch sẽ. “Vạn Bát Thực, bọc cái này lại, ném vào mặt Mộc Mỹ Hoa.” Vạn Bát Thực vâng một tiếng, anh ta lập tức đi đến nhặt vòng tay vỡ nát lên.
Gia chủ nói là ném vào mặt Mộc Mỹ Hoa thì chắc chắn là muốn ném vào mặt Mộc Mỹ Hoa.
Mộc Mỹ Hoa đang ở ngoài cửa nhà họ Tô khóc lóc, không chỉ vì bị đuổi ra một cách xấu hổ, điều làm cô ta khó chịu hơn là vòng tay của cô ta cũng vỡ!
Vốn dĩ cô ta muốn đến lấy lòng bà cụ Tô, sau đó để Mộc Quy Phàm đồng cảm.
Chỉ cần được Mộc Quy Phàm công nhận thì không phải cuộc sống sau này sẽ tốt hơn sao?
Xin chồng mấy trăm vạn cũng dễ dàng hơn!
Không hiểu sao đột nhiên vòng tay lại vỡ.
Sau đó còn chưa lấy lòng được gì đã bị ném ra ngoài! Trở về nên bàn giao thế nào đây?
Đúng lúc này một giọng nói vang lên: “Chờ chút!” Mộc Mỹ Hoa quay lại thì thấy Vạn Bát Thực.
Cô ta nhận ra người này! Mặc dù không biết anh ta tên là gì nhưng cô ta biết anh ta là cấp dưới của Mộc Quy Phàm.
Là Mộc Quy Phàm muốn giữ cô ta lại sao?
Mộc Mỹ Hoa vội vàng lau nước mắt, nhỏ nhẹ đáng yêu hỏi: “Sao vậy? Là Tiểu Phàm có chuyện
Lời còn chưa dứt.
Một thứ gì đó đã đập vào mặt cô ta.
Mộc Mỹ Hoa theo bản năng tránh mặt sang một bên, nâng tay muốn che mặt. Nhưng vẫn không thể cản kịp.
Vòng tay bị vỡ có nên trở nên sắc bén, mặt cô ta bị cứa mấy vết!
“A..” Mộc Mỹ Hoa kinh sợ kêu lên một tiếng.
Vạn Bát Thực lạnh lùng nhìn cô ta nói: “Rác của mình thì tự mang về đi!”
Nói xong cũng không thèm quay đầu lại, cứ thế đi vào trong.
Mộc Mỹ Hoa tức đến độ run người.
Người đàn ông này chỉ là một cấp dưới của Mộc Quy Phàm, bốn bỏ lên năm... Cũng chỉ là một người giúp việc mà thôi!
Anh ta ném vòng tay vào mặt cô ta, còn nói rác rưởi! Mộc Mỹ Hoa tức điên người... “Mẹ...”
Viện Viện sợ hãi nắm chặt tay cô ta, con nhóc nhìn khuôn mặt máu me của mẹ mà sợ hãi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!