Viện Viện lanh lợi chạy trên đường đá cuội, vô cùng vui vẻ: “Đây chính là nhà của em họ sao, thật to!”
So với nhà ba của con nhóc còn to hơn.
Hai mắt Viện Viện sáng lên nhìn cảnh trước mắt, sân vườn nhà họ Tô giống như tòa thành trong truyện cổ tích vậy.
Trang trí xa hoa, sân cỏ còn lớn hơn cả sân bóng trong trường con nhóc, vàng son lộng lẫy...
€ó thể ở lại nơi này, không biết sẽ được bao nhiêu người hâm mộ. Trước kia chị gái con bé mang bạn về nhà sinh nhận, bạn học của chị gái luôn
thán phục nhà chị gái thật lớn, thật lộng lẫy, từng người đi theo sau chị gái như cái đuôi vậy, lời khen ngợi nói mãi không hết.
Bây giờ nhìn trang viên nhà họ Tô, Viện Viện lập tức có cảm giác nhà ba mình thì tính là gì?
So với nhà họ Tô giống như nhà ven đường ở nông thôn so với nhà lầu vậy.
Nếu con bé có thể ở trong này, lúc sinh nhật con bé cũng đưa bạn học về, cả trường cũng mời đến!
Không, không chỉ sinh nhật mà mỗi cuối tuần con bé đều muốn dẫn bạn học về nhà chơi!
Con nhóc thật sự rất muốn ở nơi này nha...
Mang theo suy nghĩ này, lúc Viện Viện thấy bà cụ Tô cũng cảm thấy vô cùng thân thiết, giống như bà cụ Tô thật sự là bà nội của con nhóc vậy.
“Bà Tô, chào ngài! Tôi là người yêu của Lâm Thế Hiền tập đoàn Lâm gia ở thành phố Kinh, tôi tên Mộc Mỹ Hoa...”
“Đây là con gái của tôi Lâm Thù Viện, Viện Viện, mau chào bà Tô đi.” Viện Viện lập tức ngọt ngào chào: “Chào bà Tô ạ!”
Con nhóc nâng chiếc hộp trong tay lên, mềm mại đáng yêu nói: “Cháu tặng bà Tô! Đây là quà mà Viện Viện và mẹ chọn rất lâu cho ngài đó!”
Mộc Mỹ Hoa cười nói: “Món quà nhỏ thể hiện chút tâm ý, mong ngài thích.”
Mặt bà cụ Tô nghiêm lại.
Họ Lâm?
Bà chán ghét họ Lâm, kể từ khi biết nhà họ Lâm ở thành phố Nam ngược đãi Túc Bảo, để đứa nhỏ quỳ gối trong đống tuyết giữa trời đông đến mức suýt chút nữa chết cóng, bà đã đặc biệt không thích họ Lâm... Đương nhiên, đây là thành kiến của bà.
Mặc dù Mộc Mỹ Hoa không họ Lâm nhưng bà cũng không thích hai mẹ con nhà này.
“Các người đến đây làm gì?” Bà cụ Tô lạnh lùng nói.
Hừ, nếu không phải vì bé ngoan của bà nói thì bà cũng không muốn gặp hai mẹ con nhà này đâu, còn không bằng đi cho Tướng Quân ăn.
Mộc Mỹ Hoa mỉm cười dịu dàng: “Tôi là chị của Mộc Quy Phàm, không biết cậu ấy đã nói với ngài chưa?”
Bà cụ Tô nói thẳng: “Chưa từng nói. Nó nói nó là cô nhi, trước kia ông bà bố mẹ chết đã muốn tìm người thân làm nơi nương tựa nhưng không có người nào.”
Trong không trung như mang theo hiệu ứng âm thanh từ trò chơi vương giả nào đó, first blood...
Mộc Mỹ Hoa không khỏi xấu hổ.
Cô ta miễn cưỡng cười, cảm thán: “Tiểu Phàm vẫn còn đang giận sao... Khi đó ba mẹ tôi cũng thật là, tôi đã nói muốn đón Tiểu Phàm về nhưng ba mẹ tôi không nghe. Ông bà tôi cũng không cho phép ba mẹ tôi nhắc lại chuyện này. Ôi... Vậy nên mới khiến Tiểu Phàm chịu thiệt thòi nhiều như vậy!”
Ánh mắt bà cụ Tô hiện lên sự giễu cợt, bà suy nghĩ một chút rồi cười. Bà dùng giọng điệu cảm khái nói: “Không phải sau đại thọ tám mươi, nhà mấy
người biết thân phận của con rể tôi nên mới mở miệng nhận cháu trai ruột à, kết quả bị con rể tôi đánh cho một trận, à đúng rồi, hình như lúc đấy cô đâu có mặt?”
Double ki...
Mặt Mộc Mỹ Hoa đỏ lên, giọng bà cụ Tô nghe thì giống như đang nói chuyện với người khác như câu nào câu này như dao đâm thẳng vào trái tim người nghe.
Cô ta nói: “À, đúng lúc đó tôi có việc phải rời thành phố Kinh, không thể tham gia tiệc đại thọ tám mươi tuổi của bà nội, nếu không tôi nhất định sế nói chuyện với bà về chuyện đó.”
Bà cụ Tô gật đầu: “Đúng là nói chuyện cho rõ ràng, nghe nói ba mẹ ông bà cô bây giờ đã bị con rể nhà chúng tôi đuổi đánh về quê rồi thì phải? Cô hiếu thuận như vậy sao không đi cùng họ luôn?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!