Bà cụ Tô vịn tay vào ghế, khó nhọc đứng dậy.
Dì Ngô lo lắng hỏi: "Lão phu nhân, người trở về nghỉ ngơi đi... Tôi nấu mấy món ấy cho."
Bà cụ Tô lắc đầu: "Không... Tôi muốn tự mình nấu cho Túc Bảo. Túc Bảo nói thích nhất đồ bà ngoại nấu."
Bà không thể để Túc Bảo thất vọng, bà muốn khi Túc Bảo quay lại sẽ được ăn món ăn nóng hổi do bà tự tay nấu.
Bà cụ Tô khom lưng đứng dậy, chậm rãi đi về phía nhà bếp.
Lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên: "Bà ngoại..."
"Bà ngoại ơi, con về Lưng bà cụ Tô cứng đờ.
Hình như bà nghe thấy giọng nói của Túc Bảo.
Nhưng bà không dám quay đầu nhìn lại, sợ rằng đó chỉ là ảo ảnh...
Tiếng bước chân ngày càng gần, là âm thanh quen thuộc, vừa nghe đã biết đó là bước chân của Túc Bảo.
Bà cụ Tô dè dặt quay lại, bà sợ nếu quay quá nhanh, giấc mơ của bà sẽ tan vỡ.
Vừa quay lại, bà cụ Tô đã thấy Túc Bảo đang chạy tới, bé bưng một tảng đá to trên đầu và mặc một chiếc áo khoác cashmere của người lớn - Bà cụ Tô nhớ
chiếc áo khoác này vì chính bà đã mua nó cho Diêu Linh Nguyệt.
Bây giờ chiếc áo khoác cashmere đã bẩn, một tay áo bị mất và tay áo kia bị rách một nửa.
Cô bé con không mang giày ở chân và đôi chân nhỏ bé của bé đang để trần.
'Tảng đá lớn mà Túc Bảo bưng trên đầu bị ném sang một bên, bé lao vào vòng tay của Bà cụ Tô!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!