Diêu Thi Duyệt ngơ ngác đứng đó, cô ta vẫn chưa hoàn hồn cho đến khi được y tá đưa về phòng bệnh, còn Tô Nhất Trần đã gần đến cửa bệnh viện.
"Không... đừng rời đi!" Diêu Thi Duyệt phát điên: "Đừng bỏ rơi em mà, em đã sinh ra hai đứa con trai cho nhà họ Tô, không có công lao cũng có khổ lao mà anh ơi!"
Y tá thấy thế liền trực tiếp tiêm thuốc.
©ô y tá lắc đầu, thầm nghĩ bệnh nhân này càng ngày càng nặng bệnh, ngay cả uống thuốc cũng không có tác dụng, xem ra cả đời đều như thế này rồi...
Ở lối vào bệnh viện.
Bác sĩ vẫn như đang nằm mơ, chần chừ không dám mở miệng, cuối cùng nhịn không được hỏi: "Tô tiên sinh, lá bùa anh vừa dán ban nãy thực ra là gì thế?"
Tô Nhất Trần nói: "Phương pháp trẻ con nhà tôi dạy tôi đó mà, hãy sử dụng tư duy của chính người bệnh tâm thần để giải quyết vấn đề khi nói chuyện với họ."
Bác sĩ bừng tỉnh ngộ, nói trắng ra thì chính Tô tổng đã lừa Diêu Thi Duyệt?
Nếu người bị gạt ban nấy là đại lão chuyên luyện kim đan ở phòng bên cạnh thì bác sĩ không có gì phải nghỉ ngờ, nhưng Diêu Thi Duyệt không hề có ảo tưởng về việc †u tiên mà nhỉ?
“Vậy... làm sao lá bùa đó lại cháy được?”
Tô Nhất Trần xoay cổ tay, đầu ngón tay xuất hiện một chiếc bật lửa nhỏ, chỉ cần chạm nhẹ, ngọn lửa xanh lạnh lẽo lập tức xuất hiện.
Bác sĩ: '....." Bác sĩ hiểu rồi, bảo sao ông ta cứ thấy thật kỳ diệu!
Hóa ra ông ta đứng ở vị trí khác nên không thể nhìn thấy toàn bộ cảnh ban nãy.
"Tô tiên sinh, anh về nhé." Bác sĩ mỉm cười nói: "Nếu cần gì, bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với chúng tôi. Chúng tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô Diêu."
Tô Nhất Trần liếc bác sĩ một cái, lạnh lùng nói: “Không cần chăm sóc tốt cho cô ta.”
Sau đó, anh lên xe và rời đi. Bác sĩ đứng đó suy nghĩ rất lâu mới vỡ lẽ.
Nhà họ Tô trả liền một lần số tiền viện phí của một trăm năm, các bác sĩ còn tưởng Diêu Thi Duyệt rất quan trọng.
Tuy cô ta không phải Tô phu nhân chân chính, nhưng các bác sĩ đoán cô ta là bạn bè thân thiết của nhà họ Tô.
Tỷ như, Diêu Thi Duyệt yêu thầm Tô tổng tới mức mắc chứng hoang tưởng, nhà họ Tô tốt bụng cảm thấy áy náy nên chỉ tiền viện phí một trăm năm cho cô tat
Hóa ra cô ta chẳng là gì cả!
Bác sĩ thở phào, cuộc sống của Diêu Thi Duyệt sẽ không dễ dàng như trước nữa...
Tô Nhất Trần trở lại tập đoàn Tô Thị, Khúc Hưởng cũng lấy lại chiếc đồng hồ vào buổi trưa.
Khúc Hưởng ôm chiếc túi vội vã đi đến thang máy, nhưng lúc này, một cô gái vô tình va phải anh ấy, chiếc túi trên tay anh ấy bị hất văng ra ngoài.
Chiếc đồng hồ rơi ra khỏi hộp và lăn đi nửa mét. Lòng Khúc Hưởng lập tức lạnh đi.