Kỷ Trường khoanh chân ngồi sau xe không nói nên lời, vốn dĩ hắn không muốn đi theo nhưng rảnh rỗi nên mới bay theo.
Không ngờ cậu nhóc vô tâm Tô Tử Du này lại nhân lúc hắn vắng mặt để dạy hư học trò bé nhỏ của hắn.
Kỷ Trường võ nhẹ những bông tuyết rồi thả chúng ra ngoài cửa sổ. Túc Bảo nhìn thấy Sư phụ, hai mắt sáng lên, nói: "Sư phụ, con muốn..." Kỷ Trường lập tức nói: "Không, con không muốn."
Túc Bảo: "?"
Bé chỉ muốn nhờ sư phụ lên núi xem thử sao mợ cả mãi chưa xuống núi thôi mà!
“Được...” Túc Bảo đặt bàn tay đeo găng mềm mại dưới cằm, háo hức nhìn ra
ngoài cửa sổ xe. Kỷ Trường do dự một chút, cuối cùng nói: "Có."
Túc Bảo: "Có gì ạ?"
Kỷ Trường chỉ cảm thấy bản thân sắp gặp rắc rối, than ôi, đối mặt với cô học trò bé bỏng này, hắn hoàn toàn không thể tuân theo nguyên tắc.
"Có một lựa chọn thứ ba." Hắn nói. Hai mắt Túc Bảo sáng lên: "Là gì ạ?"
Kỷ Trường nói: “Biệt xứ.”
Túc Bảo: "????"
Chết tiệt!
Kỷ Trường nói: "Hãy để cô ấy đi khắp thế giới này và không bao giờ dừng lại. Linh hồn cô ấy phải luôn trên đường đi."
"Hãy giúp đỡ những người có thể giúp đỡ, và tích đức càng nhiều càng tốt cho đến khi cô ấy có thể được tha thứ..."
Túc Bảo: Lựa chọn này có khác gì việc đuổi mợ cả của bé đi không?
Túc Bảo nhìn những bông tuyết ngoài cửa sổ xe, bé không nói nữa, ánh sáng vừa chợt sáng lên trong mắt bé cũng vụt tắt.
Kỷ Trường chần chừ, vừa toan lên tiếng tiếp thì hắn đã nhìn thấy Diêu Linh Nguyệt đi trên núi xuống.
Túc Bảo lập tức vẫy tay với mợ cả, hạ cửa sổ xe xuống và hét lên: "Mợ ơi, ở đây ạt"
Diêu Linh Nguyệt cũng bước nhanh về phía chiếc xe. Kết quả là cô bị trượt chân và lăn xuống con đường mòn trong ngọn núi.
"Ơ..." Túc Bảo và Tô Tử Du vội vàng mở cửa đi ra ngoài.
Tô Nhất Trần giữ Túc Bảo lại, nói: "Đừng xuống, bên ngoài lạnh lắm. Để cậu cả xuống."
Anh mở cửa xe, những bông tuyết ập vào mặt anh, rơi thành từng chấm trên chiếc áo khoác cashmere đen của anh.
Tô Nhất Trần giẫm lên tuyết dày, đi đến chỗ Diêu Linh Nguyệt, động tác của cô không nhanh nhẹn lắm, lúc nấy vẫn đang lảo đảo trong tuyết.
“Đứng dậy nào." Tô Nhất Trần đưa tay ra.
Diêu Linh Nguyệt sửng sốt, trên mặt và trên tóc cô đều có những bông tuyết, sắc mặt cũng tái nhợt.
Cô mặc một chiếc áo khoác màu caramel, vì không cảm thấy lạnh nên cô không hề phản ứng khi tuyết rơi vào cổ.
Diêu Linh Nguyệt nhìn chằm chằm tay Tô Nhất Trần hồi lâu sau cô mới hiểu ý anh và đưa tay ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!