“Được rồi, chuyện này thì liên quan gì đến mấy đứa nhỏ chứ?” Ông cụ nói chuyện rất thấu tình đạt lý: “Là người nhà họ Diêu tìm đến cửa mà, đừng trút giận lên người tụi nhỏ.”
Bà cụ Tô trừng mắt nhìn ông.
Ông hiểu cái búa gì!
Đúng là tối qua mấy đứa nhỏ có đi ra ngoài thật.
Hơn nữa lại bị nhà họ Diêu làm loạn, sắp giữa trưa rồi, đói thì có thể không đói nhưng chắc chắn rất buồn ngủ.
Mấy đứa nhỏ đang phát triển, sao có thể chịu buồn ngủ được, nhất định phải về phòng đi ngủ.
Ông cụ Tô không biết, tối hôm qua ông ấy ngủ say như chết, vừa rồi lúc cảnh sát đưa ra chứng cứ cũng chỉ là ảnh Vạn Bát Thực mang theo hai con chó trói
Diêu Linh Nguyệt về nhà họ Tô.
Cũng không có mấy đứa Túc Bảo.
Cho nên ông cụ Tô mới nói lý lẽ: “Được rồi được rồi, bây giờ không phải đã qua hết rồi sao? Bà này, có phải bà bị giọng điệu nghiêm khắc của cảnh sát chọc tức nên giờ mới thế này không?”
Bà cụ Tô cũng thuận theo bậc thang này mà đi xuống: “Hừ.”
Không hừ cũng không được, nếu không thì sao giải thích được chuyện bà ấy nói mấy đứa nhỏ đi úp mặt vào tường hối lỗi?
Bà ấy cũng không muốn nói chuyện này cho ông cụ Tô, mỗi lân mấy đứa nhỏ ra ngoài bà ấy đều không ngủ được, bà ấy không muốn ông cụ Tô cũng không ngủ được.
Ông cụ Tô vuốt lưng cho bà ấy: "Yên tâm, nhà họ Tô chúng ta từ đi đến ngồi đều thẳng tắp, cho dù là yêu ma quỷ quái gì đó có đến đây thì chúng ta cũng không sợ.”
“Hơn nữa trời có sập thì còn có lão già tôi đây chống cho bà mài”
Bà cụ Tô cảm thấy ấm lòng, một giây sau lại nghe thấy ông cụ Tô đắc ý nói:
“Vừa rồi vì không biết tình hình thế nào nên tôi mới cố ý làm ra dáng vẻ không thèm nói đạo lý mà chỉ biết bảo vệ vợ, nói sang chuyện khác để A Trần có thời gian phản ứng. Bà thấy chồng bà thông minh không?”
Bà cụ Tô mỉm cười: “Cố ý hả?”
Ông cụ Tô đang đỡ bà cụ Tô vô thức rụt cổ lại.
Tay bà cụ lập tức bổ xuống.
'Tô Nhất Trần nhìn không chớp mắt.
Bà cụ hình như muốn phạt ba đứa nhỏ.
Nhưng thực tế là để tụi nhỏ đi nghỉ ngơi.
“Mau đi đi!” Cậu cả dịu dàng xoa đầu Túc Bảo: “Chuyện khác để cậu cả xử lí”
Túc Bảo: “Ba con cũng có thể xử lí được!”
Tô Nhất Trần cười cười: “Sáng nay ba con bị gọi đi họp khẩn cấp rồi. Có một số việc cậu ấy không hợp để làm.”
Cũng không biết lần này Mộc chiến thần có xin chuyển thành Mộc đạo sĩ hay không.
Nghe nói anh biến cả một đội huấn luyện thành đội đạo sĩ.
Cuộc họp lần này có khi mất đến hai ba ngày.
Không đi được thì để tất cả mọi người gia nhập.
Cấp trên vốn đã mắt nhắm mắt mở với anh, bây giờ cả đội đều bị anh định hướng sang một ngành khác, cấp trên thấy anh càng ngày càng làm loạn, nhịn không được mà can thiệp vào.
“Đi!” Túc Bảo mang mợ chạy.
Tô Tử Chiến vô thức đuổi theo.
Tô Tử Du vừa chạy vừa nói: “Mau kiểm tra thử xem đầu mẹ anh có phải bị lõm rồi không!”
Đúng lúc đến bậc thang trước cửa, mấy đứa nhỏ đứng trên bậc thang, nói Diêu Linh Nguyệt ngồi xuống.
Diêu Linh Nguyệt ngoan ngoãn ôm đầu ngồi xuống.
“Cmn, thật sự bị móp rồi!” Tô Tử Du đau lòng: “Lần sau mẹ không thể dùng đầu đâm người ta nữa, da đối phương dày hơn thì sao!”
'Túc Bảo dỗ dành: “Mợ không đau, xoa xoa đầu, không đau không đau!”
Diêu Linh Nguyệt ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, không phản kháng chút nào, mặc cho tóc mình bị vò thành một đống rối bù xù.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!