Nhị trưởng lão họ Diêu gắn từng chữ một: “Vô cùng chắc chắn!”
Ông ta nhìn về phía Tô Nhất Trần: “Tôi nghĩ mấy người chắc chắn như vậy có nghĩa đã xảy ra chuyện gì đó, hóa ra đã cố định người chết xuống dưới gốc cây, tạo hiện trường người sống giả cho cảnh sát nhìn.”
Diêu Thi Duyệt khóc: “Chị tôi thảm quá rồi... Vì sao lại như vậy chứ... Tôi vốn còn không tin... Nhưng bây giờ tôi tin rồi! Hóa ra là hai vị trưởng lão thật sự giết chị tôi...
Hai trưởng lão nhà họ Diêu: “???”
Diêu Thi Duyệt thấy “thi thể” của chị mình thì không đợi được nữa, lập tức thể hiện lập trường của mình, sợ chậm một chút sẽ không còn cơ hội thể hiện.
Cô ta phẫn nộ chỉ về phía Diêu Kính Vân: “Đêm qua đại trưởng lão nói tôi đi vào núi hoang với ông ta, nói chị tôi vô dụng, lãng phí tài nguyên nhà họ Diêu, muốn giết chết chị gái!”
“Lúc đó tôi không tin, dù sao chị gái tôi cũng là người nhà họ Diêu mà! Không ngờ... Không ngờ đại trưởng lão không chỉ giết chị gái mà còn giá họa cho nhà họ
Tô vì để giành lại hai đứa nhỏ...”
Diêu Kính Vân: “...”
Nhị trưởng lão nhà họ Diêu: “...”
Hai người họ không khỏi nghi ngờ chính bản thân mình, cái logic này trăm ngàn chỗ hở nhưng bọn họ lại không biết nên phản bác như thế nào.
“Khốn... Khốn nạn!” Diêu Kính Vân trực tiếp tát mạnh lên mặt Diêu Thi Duyệt. Diêu Thi Duyệt a một tiếng rồi nằm ra mặt đất, khóc lóc với Diêu Linh Nguyệt ở xa: “Chị! Chị chết thật thê thảm! Em vốn không tin các trưởng lão sẽ làm vậy,
nhưng hôm nay thấy chị ở đây em mới biết em sai rồi... Hu hu hu!”
Mọi người: “...”
Diêu Thi Duyệt không nói gì thì thôi, một khi lên tiếng là làm mọi người kinh sợ, cô ta còn lấy ra một cái USB trên người: “Đây là chứng cứ đại trưởng lão và nhị trưởng lão giam cầm phi pháp và ngược đãi chị tôi! Trước khi chị tôi chết còn bị làm hôn mê, bọn họ giam giữ chị tôi thì thôi đi, lại còn hành hạ chị ấy, hành động vô cùng tàn độc!”
Diêu Kính Vân: “..."
Cảnh sát nghiêm mặt nhận chứng cứ.
Dưới cây cổ thụ, Diêu Linh Nguyệt mặt không biểu cảm, thậm chí ngay cả mắt cũng không chớp, cứ như vậy đờ đẫn đứng đó.
Hai cảnh sát như gặp đại dịch, trong đó một người đang gọi điện xin tiếp viện để bên pháp y nhanh chóng đến.
kết quả họ thấy Diêu Linh Nguyệt đột nhiên nâng một tay lên.
Trong lòng mọi người nhảy một cái. Nhìn kĩ mới thấy Diêu Linh Nguyệt nắm chặt dây dắt chó.
Sau đó cô ấy vô cùng máy móc duỗi tay lên, thả dây dắt chó ra.
“Tôi... cmnl” Cô ấy nói.
Tướng Quân và Canh Gác sủa loạn, lao lên.
Mấy người Diêu Thi Duyệt Mấy người nhà họ Tô: “..."
Mọi người còn chưa kịp phản ứng đã thấy Tướng Quân lao về phía Diêu Thi Duyệt cắn xé.
Cảnh sát nhanh chóng nói nhà họ Tô nhốt chó lại, vì chức trách nên nhanh chóng kéo chó ra cứu người.
Lúc Diêu Thi Duyệt được cứu ra, khuôn mặt đã bị cắn nát. Chỉ có mỗi cái mũi được xem là hoàn hảo.
“A... AII! Mặt của tôi... Mặt của tôi đau quá!” Diêu Thi Duyệt run rẩy sờ soạng mặt mình sau đó lại rút tay về, cô ta gào lên: “Tao giết mày!”
Cho dù bị cảnh sát ngăn lại nhưng cô ta vẫn muốn lao đến đánh chó, kết quả đưa đến trước mặt Tướng Quân, Tướng Quân há mồm căn lên mũi cô ta không chút suy nghĩ.
Lần này thì hay rồi, ngay cả mũi cũng bị cắn nát.
Diêu Thi Duyệt hét lên như heo bị chọc tiết.