Loại chuyện này... không thể nói chắc chăn được.
Không biết nhà họ Diêu đã dùng phương pháp gì, hơn nữa Diêu Linh Nguyệt còn mắc kẹt ở đây lâu như vậy...
Có thể cô vẫn còn sống, nhưng cho dù được cứu thì vẫn chỉ là một cái xác biết đi...
Tô Tử Chiến gần như bóp nát lá bùa trong tay, cuối cùng cậu nói: "Đầu tiên... đưa mẹ anh ra ngoài trước!”
Trong lòng cậu cũng vô cùng chấn động, trước đó cậu luôn bài xích việc bị mẹ bỏ rơi.
Nhưng, cậu không ngờ bây giờ lại nhìn thấy mẹ cậu bị đóng đinh ở đây, cậu và em trai đều không biết rõ rốt cuộc năm xưa đã xảy ra chuyện gì.
Tô Tử Du lập tức muốn đi xuống kéo người ra khỏi quan tài, nhưng Túc Bảo đã tóm lấy cậu và nói: "Anh ơi, đừng cử động, để em."
Đang nói chuyện, người phụ nữ trong quan tài đột nhiên đảo mắt, nhìn đắm đăm vào Tô Tử Du.
Tim Tô Tử Du đập thình thịch. Hình dung đôi mắt này như thế nào nhỉ?
Giống như một người đã chết được ba ngày bỗng nhiên bật dậy, hoặc giống như một con búp bê trong tủ bỗng nhiên có ý thức.
Ánh mắt đờ đẫn và cứng ngắc khiến người ta sợ hãi. Không biết vì lý do gì, sau khi nhìn chằm chằm vào Tô Tử Du, người phụ nữ trong quan tài không dời mắt đi nữa, Tô Tử Du di chuyển đến đâu, ánh mắt cô
cũng dõi theo đến đó.
Túc Bảo đi về phía quan tài, nhìn thấy thứ gì đó đang ngọ nguậy trên người mợ cả.
"Sư phụ, con có thể trực tiếp bắt mấy thứ ngọ nguậy kia không?" Túc Bảo quay người, hỏi.
Kỷ Trường nói: “Đây là xiềng xích của Vu sư, một loại Chung Trùng, rất quỷ quyệt... Tốt nhất không nên trực tiếp bắt.”
Túc Bảo: Được thôi, là một loại côn trùng, tốt nhất KHÔNG NÊN trực tiếp bắt, chứng tỏ CÓ THỂ trực tiếp bắt được.
Kỷ Trường: “.
Kỷ Trường nhìn quanh rồi nói: "Ở đây dùng lá bùa để bài trí đạo trường. Trước tiên hãy phá hỏng đạo trường, sau đó mới có thể rút cái đỉnh trong tay cô ấy ra..."
Đạo trường trấn áp Diêu Linh Nguyệt, đồng thời dẫn dắt âm mạch dưới ngọn núi hoang vu đến cơ thể cô để duy trì sự bất tử.
Theo lẽ thường, chỉ có thể nhổ những chiếc đỉnh ra bằng cách phá hủy võ đường trước.
Túc Bảo: Được rồi, rút đỉnh ra!
Cô bé con dứt khoát túm lấy một cái đỉnh trên xương tỳ bà của Diêu Linh Nguyệt, hét to một tiếng rồi rút ra!
Kỷ Trường: "...
Hắn muốn tự vả vào mặt mình một cái, đã ở bên cô bé con bao lâu rồi mà hắn vẫn mắc chứng mất trí nhớ nhỉ?
Diêm Vương đâu phải là người cần tuân theo lẽ thường?
Khoảnh khắc chiếc đinh rời khỏi cơ thể Diêu Linh Nguyệt, cô đột nhiên gầm lên giấy giụa!
Cạch, cạch, cạch... Tiếng móng tay nghiến vào xương ngày càng rõ ràng, không chỉ xương bàn tay, mà còn cả xương ống, xương hông.
"Gầm...' Hốc mắt Diêu Linh Nguyệt đỏ lên!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!