Mộc Quy Phàm chống tay lên cằm: “Theo kinh nghiệm của dượng thì không rơi ra đâu.”
Tô Nhất Trần: '..."
Không nghe nổi nữa rồi, anh quay lại và giải thích tình hình cho nhân viên bảo vệ.
Tô Tử Chiến trầm giọng nói: "Con nít có đầu to thân nhỏ, đầu có thể đi qua đâu thì thân ắt đi qua đó."
Hân Hân sửng sốt: "Ý anh là thế này à...?"
Chưa kịp nói xong cô bé đã nghiêng người luồn ra ngoài, quả nhiên hết mắc kẹt.
Túc Bảo: "ỒI Anh cả thật lợi hại!"
Cô bé con nhìn Tô Tử Chiến với đôi mắt đong đầy ngưỡng mộ.
Tô Tử Chiến không khỏi quay đầu đi, nhưng lòng cậu lại rạo rực như nở hoa.
Cảm giác được em gái tôn thờ thật tuyệt vời...
Mộc Quy Phàm nhất thời không nói nên lời, chờ chút, quy tắc trẻ con đầu chui lọt thân ắt chui lọt này anh biết mà, sao lại để nhóc Tô Tử Chiến cướp lời nhỉ?
Tô Nhất Trần đang đăng ký tại phòng bảo vệ.
Nhân viên bảo vệ nói: "Anh Tô, vừa tan trường có một người phụ nữ giả làm vợ anh, Tô tiểu thiếu gia suýt chút nữa đã bỏ đi cùng cô ta."
"Ai, trẻ con thật đáng thương, ngày thường trông cũng thông minh khó bị gạt, nhưng vì quá khao khát tình mẫu tử mà...
Đôi tay đang cầm bút của Tô Nhất Trần hơi khựng lại, sau đó anh đưa cuốn sổ có chữ ký cho bảo vệ, gật đầu nói: “Cảm ơn.”
Nhân viên bảo vệ nói không cần cảm ơn và nhìn Tô Nhất Trần cùng đám người rời đi.
Một nhân viên bảo vệ trẻ tuổi khác bước tới thì thầm: "Ồ, chú Ngưu, sao chú không kể công cho Tô tổng biết? Vừa rồi chính chú đã kéo kẻ buôn người đi mà."
Nhân viên bảo vệ xua tay nói: "Có gì để khoe khoang? Đây không phải là một phần trách nhiệm của chúng ta sao?"
Người bảo vệ trẻ tuổi nhất thời không nói nên lời, lòng anh ta thầm nghĩ rằng ông già này thật ngu ngốc, khó trách tuổi già vẫn làm một chức bảo vệ cỏn con.
Điều anh ta không biết là hồ sơ của chú Ngưu đã nằm trong tay chú Nhiếp... Cuối cùng cả nhóm lên xe và về đến nhà trước khi trời tối.
Đương nhiên họ vẫn bị bà Tô cằn nhẳn, bọn trẻ chột dạ nên ăn xong vội bỏ chạy lên lầu.
Khi tan trường vào ngày hôm sau, đã có kết quả xét nghiệm hai mẫu ADN.
“Kết quả ADN của sợi tóc cho thấy có quan hệ họ hàng...” Mộc Quy Phàm nhìn báo cáo xét nghiệm mẫu máu, cau mày: “Kết quả ADN của máu cho thấy...”
Anh đặt kết quả kiểm tra lên bàn, Tô Nhất Trần nhìn rõ dòng chữ có quan hệ mẹ con.
Tô Tử Du sửng sốt, nói cách khác, ống máu này thật sự là của mẹ cậu! Kết quả xét nghiệm tóc và máu phù hợp với những gì Diêu Thi Duyệt nói.
“Dì ấy nói với con rằng dì ấy là dì của con và biết mẹ con đang ở đâu... Dì ấy còn nói mẹ con sẽ không sống được mấy ngày nữa.”
Tô Tử Du đột nhiên lo lắng, cậu vẫn tưởng người phụ nữ kia là kẻ nói dối, nhưng không ngờ dì ấy đang nói thật.
Tô Tử Chiến cũng cau mày, nếu là thật...
Trong lòng cậu tự hỏi, liệu mình có thể tiếp tục thanh thản sống cuộc đời bình yên như bấy lâu nay và bỏ qua quá khứ không?
Không thể.
Tô Tử Du cúi đầu và giữ im lặng.
Cậu thực sự muốn gặp người mẹ chỉ xuất hiện trong lời kể kia... Nhưng cậu không muốn ba cậu bị người phụ nữ kia tống tiền. Tô Nhất Trần đứng lên, bình tĩnh nói: "Ba đi xem."
Tô Tử Du nắm tay Tô Nhất Trần, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói được, chỉ ôm chặt ba cậu không chịu buông ra.