Diêu Thi Duyệt hít một hơi thật sâu để đè nén sự bất mãn trong lòng.
Cô ta cúi xuống đối mặt với Tô Tử Du và nói: "Tiểu Du, tại sao con vẫn còn giận mẹ? Mẹ không cho con ra ngoài chơi với em gái con thôi mà. Em gái con đang học mẫu giáo nên không cần chú trọng chuyện học nhưng con đã vào tiểu học rồi, con phải lên lớp đều đặn chứ."
Người xung quanh nghe vậy liền xì xào bàn tán, đám bạn và cô giáo đều biết Tô Tử Du có một em gái, cậu rất thích em gái, điều này khiến lời nói của Diêu Thi Duyệt càng đáng tin cậy.
Diêu Thi Duyệt không cho Tô Tử Du cơ hội nói chuyện, cô ta ghé sát vào tai cậu, hạ giọng nói: "Tô tiểu thiếu gia, con nói đúng, dì không phải mẹ con... nhưng đì là dì của con, dì biết mẹ con đang ở đâu, bây giờ dì còn mang theo một ống máu của mẹ con... Muốn cứu mẹ ruột thì phải đi cùng di."
"Nhưng dì chỉ cho con mười giây suy nghĩ... Con biết không, lần trước dượng của con bẻ trật khớp cổ tay dì, còn nói nếu dì dám nhắm vào nhà họ Tô thì anh ta sẽ bẻ cổ di."
"Cho nên hôm nay là nỗ lực cuối cùng của dì, nếu hôm nay không thuyết phục được con đi cùng, vậy dì sẽ lập tức rời khỏi nơi này. Con sẽ không bao giờ biết được tình hình của mẹ con."
"Bởi dì rất sợ dượng của con nên chỉ có thể làm vậy."
Nói xong, cô ta đứng thẳng lên, vẻ mặt bất lực: "Mẹ nhất định sẽ thực hiện những gì vừa hứa với con, được không?”
Vẻ mặt Tô Tử Du như gặp phải sóng to gió lớn!!!
Dì...Mẹt ?
Cậu biết chuyện dượng cậu bẻ gấy tay Diêu Thi Duyệt.
Người phụ nữ này mới nói đến việc cứu mẹ cậu... Vậy mẹ cậu hiện ở đâu? Không rõ tại sao, Tô Tử Du bỗng vô cớ thấy bất an.
Trong mắt Diêu Thi Duyệt hiện lên một tia thắng lợi.
Tuy cô ta không rõ ai phá giải thuật Hạ Giáng Đầu của mình, nhưng trước khi ra ngoài cô ta đã bói một quẻ, hôm nay cô có mười lăm phút.
Nói cách khác, cô ta được an toàn trong mười lăm phút, nhưng cô ta rút ngắn thời gian xuống còn năm phút để đảm bảo an toàn tuyệt đối.
Diêu Thi Duyệt nhìn đồng hồ, cô ta còn một phút. Đủ rồi!
Tô Tử Du đã bị cô ta thuyết phục.
Quả nhiên, Tô Tử Du nói: "Bà ấy là mẹ của con!"
Tô Tử Du nắm lấy dây đeo vai của cặp sách và đi về phía trước.
Diêu Thi Duyệt cong môi, nắm lấy tay Tô Tử Du và dẫn cậu ra ngoài.
Ngay khi Tô Tử Du theo Diêu Thi Duyệt ra khỏi hàng rào an toàn, các học sinh lớp 4-1 bước ra.
Thời gian trả học sinh của các lớp được sắp xếp theo thứ tự, lớp của Tô Tử Chiến xếp sau Tô Tử Du.
Tô Tử Chiến không nhìn thấy Tô Tử Du ngay lập tức, nhưng Tư Diệc Nhiên - Bạn học cùng lớp với Tô Tử Chiến lại nhạy bén trông thấy gáy của Tô Tử Du phía trước.
Cậu nhìn thấy Tô Tử Du xách cặp đi cùng một người phụ nữ xa lạ, hai tay nắm chặt dây vai, trông có vẻ khác thường.
Tư Diệc Nhiên không buồn nghĩ ngợi, lúc đi qua hàng rào an toàn, cậu giơ tay nắm lấy cổ áo Tô Tử Du, kéo Tô Tử Du lùi lại!
Tô Tử Du đột nhiên bị cổ áo sơ mi siết chặt cổ, không khỏi le lưỡi, quay người trừng mắt: "Anh làm cái gì vậy...!"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!