Bên ngoài chó săn sủa vang, trang viên của nhà họ Tô, hai con chó nuôi ở bên ngoài cũng không vào.
Bà cụ Tô vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp phải một đôi mắt, trong lòng sợ hãi thắt lại, sau đó tức giận nói: "Huyền Linh, mày ngồi xổm ở chỗ này làm cái gì?"
Huyền Linh nhìn chằm chằm vào hành lang, trong cổ họng phát ra một tiếng gầm gừ nhẹ, như đang cảnh báo điều gì đó.
Bà cụ Tô nhìn lại hành lang, da đầu tê dại.
Hành lang trống rỗng, chẳng có gì cả...
Không ai nhìn thấy, ở cuối hành lang có một người phụ nữ đang đứng thẳng, mặc đồ trắng, mái tóc xõa dài rũ rượi, đôi mắt như cá chết nhìn chằm chằm vào. bà lão.
Ẳ ta đưa tay ra và bay về phía bà cụ Tô...
Huyền Linh đột nhiên kêu lên một tiếng, lao về phía trước!
Nhưng vô dụng.
Ma nữ xuyên qua Huyền Linh, dùng hai tay siết cổ bà cụ Tô...
Túc Bảo vừa mới ngủ trưa dậy ở trường mẫu giáo đã thấy chú Nhiếp vội vàng đến đón bé.
Bé còn chưa tỉnh hẳn, ngơ ngác hỏi: "Hả? Chú Nhiếp đến đón em à?" Bé ngủ một giấc đến tận lúc tan học rồi sao?
Nhưng bé nghe thấy chú Nhiếp thì thầm: "Cô chủ nhỏ, về nhanh đi... bà ngoại của cô đột nhiên ngã bệnh!”
'Túc Bảo lập tức tỉnh táo lại, thậm chí còn không mang giày đã chạy ra ngoài, chú Nhiếp nhặt giày đuổi theo: "Cô chủ nhỏ, đợi đã!"
Kỷ Trường bay bên cạnh an ủi bé: "Đừng lo lắng, bà cụ không nhanh vậy đâu... Ngoan, đi giày vào trước đi, trời trở lạnh rồi!"
Túc Bảo nhảy lên xe, chú Nhiếp không khỏi kinh ngạc, bây giờ ông ấy thật sự không đuổi kịp một đứa bé nữa rồi, ông ấy già rồi...
Khi xe chạy về nhà họ Tô, vẻ mặt Túc Bảo đầy lo lắng, bé chợt nhận ra ba của mình lái xe giỏi cỡ nào.
Nếu là ba lái xe thì giờ họ đã về đến nhà rồi!
Bé lo lắng nhưng cũng không còn cách nào khác ngoài việc đếm đầu ngón tay.
Chú Nhiếp nhìn thấy bé đang nghịch ngón tay, cau mày như một người lớn nhỏ hỏi: "Tại sao bà lại bị ốm? Hôm nay ở nhà có chuyện gì kỳ lạ xảy ra không?”
Chú Nhiếp kể: “Vào buổi trưa, bà cụ đang cho con chó săn ở trước cửa nhà chính ăn, con chó săn đột nhiên sủa inh ỏi. Ông cụ lo có kẻ trộm trèo tường vào nên nhờ chúng tôi giúp đi kiểm tra xung quanh thì thấy mọi chuyện vẫn bình thường. Nhưng sau khi vào trong nhà thì đã thấy bà cụ ngã xuống.”
Túc Bảo hỏi: "Bà ấy ngã thẳng xuống? Hay là từ từ gục xuống?"
Chú Nhiếp suy nghĩ một lúc, "Bà ấy ngã thẳng xuống."
'Túc Bảo cau mày càng chặt hơn.
Lúc này mi tâm của bà cụ Tô đã đen lại, môi tím tái, bà cụ nhìn chằm chằm la măng vào không khí trước mặt với vẻ mặt kinh hoàng, như thể bà ấy bị điên vậy.
Đột nhiên bà cụ mở miệng, cắn mạnh vào lưỡi, máu phun ra. Mọi người đều sửng sốt, vội vàng cạy miệng bà cụ ra, bác sĩ gia đình lo lắng đến toát mồ hôi: "Triệu chứng của bà cụ giống như bệnh động kinh, chúng ta
không được để bà cụ cắn vào lưỡi được!”
Nhưng bà cụ nghiến răng nghiến lợi, thậm chí còn phát ra âm thanh kèn kẹt, ông cụ Tô kinh hồn bạt vía - sợ bà sẽ cắn đứt đầu lưỡi mất!
Ông mạnh tay véo thật mạnh vào má bà cụ Tô, rồi ngoáy miệng bà, định đưa †ay vào để bà cắn mình.
Nhưng không biết chuyện gì xảy ra, ngay cả bác sĩ gia đình dùng đến kỹ thuật chuyên môn cũng không thể mở miệng bà ra được.
Nhìn thấy bà cụ sắp cắn đứt lưỡi.
Đột nhiên một bóng người nhỏ bé vội vàng lao tới, tát vào mặt bà và hét lên: "Bà ngoại ơi! Dậy đi!"
Bà cụ Tô bàng hoàng.