Túc Bảo giơ tay ném vụt hòn đá trong tay đi!
Trần Thương Vũ chế nhạo, nhìn xem, ông ta nói rồi mà chỉ may mắn thôi. Xét theo hướng bé ném thì rõ ràng là sai hướng!
Ông ta cần chỉ đứng yên, này, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Giây tiếp theo...
Viên đá đập chính xác vào một cái cây phía sau ông ta, sau đó bật ngược lại và đập vào gáy ông ta “bụp” một tiếng!
Trân Thương Vũ: "?I" Ăn may vậy cũng được sao?
Trần Thương Vũ rên rỉ ngã xuống đất, lần này, còn chưa kịp đứng dậy bỏ chạy đã bị một bàn chân đi ủng da giẫm lên.
Mộc Quy Phàm cười lạnh, ánh mắt có chút lạnh lùng: “Chạy đi, tiếp tục đi.”
Trần Thương Vũ đương nhiên không muốn nhượng bộ. Ông ta vội vàng rút mấy tấm bùa đã chuẩn bị sẵn dán lên người Mộc Quy Phàm, không ngờ, một luồng ánh sáng vàng lóe lên khắp người anh, đốt cháy tấm bùa của ông ta trong chốc lát.
Bùa hộ mệnh!
Anh đã trang bị từ đầu đến chân, thậm chí cả ngón chân cũng có bùa hộ mệnh!
Trần Thương Vũ nghiến răng nghiến lợi - Rốt cuộc ai đứng sau lưng những người này?!
Dùng bùa như dùng giấy vệ sinh vậy, có hợp lý không? !
Trần Thương Vũ nhìn chằm chăm vào Mộc Quy Phàm và nói một cách nham hiểm: "Sông có khúc, người có lúc, rồi chúng mày sẽ thấy!"
Mộc Quy Phàm nói: “Ông cho rằng đã vào đây còn có cơ hội ra ngoài sao? Ở tù chung thân để suy nghĩ cho kỹ đi.”
Trần Thương Vũ không nói gì, chỉ khịt mũi.
Ra được hay không thì tùy vào khả năng của ông ta, người không ra được thì hồn ra?
Ông ta đã biết từ lâu rằng sớm muộn gì ông ta cũng sẽ bị người khác nhắm tới, nên đương nhiên ông ta đã phải chuẩn bị sẵn đường lui cho mình rồi.
Trần Thương Vũ nhếch mép cười khẩy, nhắm mắt lại cũng không nói gì nữa.
Đúng lúc này một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Chú ơi, cháu bấm ngón tay tính được rằng cả đời này chú sẽ không phải lo cơm ăn áo mặc, được khoác hoàng bào, còn có vòng tay vòng chân sáng loáng! Rốt cuộc cũng không phải vất vả chạy tới chạy lui nữa rồi.”
Mộc Quy Phàm hơi nhướng mày, quả nhiên, Trần Thương Vũ sẽ bị đưa đến nhà tù xx, tình cờ thì đồng phục tù nhân ở nơi đó có áo khoác ngoài màu vàng.
Quả nhiên là khoác hoàng bào.
Trần Thương Vũ hờ hững nhắm mắt lại, vẻ mặt ngông nghênh, kiêu hãnh không biết khuất phục là gì.
Kỷ Trường khoanh tay, vẻ mặt không chút biểu cảm: “Dưới mí mắt Diêm vương mà dám trộm quỷ hồn, cũng to gan lớn mật đấy,"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!