Bà cụ Tô đang làm bánh ngọt, pha trà chiều.
Túc Bảo vội vàng đi ra ngoài, sau đó cũng không nghe điện thoại, bà cụ không ngừng căn nhằn: "Con là một đứa trẻ ngoan như vậy, lại bị người ba không đáng tin cậy của mình dẫn đi hoang."
Ông cụ Tô ở bên nói: "Thà cứ hoang dã một chút cũng tốt, tránh sau này đi học bị bạn bè bắt nạt trên trường."
Bà cụ Tô liếc ông một cái, cười lạnh nói: "Ai dám ức hiếp tiểu tổ tiên nhà họ Tô của chúng ta"
Ông cụ Tô bấm vào màn hình, đọc một trang báo trên màn hình lớn rồi thờ ơ nói: "Nhỡ đâu người bắt nạt con bé không phải là con người thì sao".
Bà cụ Tô nghẹn họng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng động cơ, chiếc xe địa hình màu đen riêng của Mộc Quy Phàm gầm lên lao vào, tùy ý dừng lại mà không chú ý đến luật lệ, thậm chí còn hất cả đuôi xe lên trời.
Dưới tác dụng của lực quán tính, Cố Tiểu Bát áp mặt vào cửa sổ.
Cố Tiểu Bát: '..."
Mộc Quy Phàm hừ một tiếng: "Ngại quá, chú quenrồi.
Túc Bảo cũng quen rồi, bé thích nhất chính là cái hất đuôi mỗi khi ba dừng xe, rất vui.
Nhưng đột nhiên bé nhớ tới lời dì y tá nói, nhanh chóng kéo Cố Tiểu Bát lại: "Chị Tiểu Bát, chị không sao. chứ?"
Cố Tiểu Bát: "..."
Vốn dĩ là không sao đâu...
Em kéo thêm vài cái nữa.
Chị... Chị khóc cho em xeml
Mộc Quy Phàm xuống xe, lái xe chở hai cô bé.
Thật sự là... Không phải con gái mình nên anh trong lúc nhất thời anh đã không suy nghĩ chu đáo.
Nếu người bị thương là Túc Bảo, đừng nói là phải cắt đuôi, anh xuống khiêng xe chạy còn được.
"Cháu không sao chứ?", anh hỏi: "Chú sơ ý quá." Cố Tiểu Bát im lặng mím môi: "Không sao cả..." Bà cụ Tô chạy ra đón mọi người, thấy hai ba con ra ngoài bắt cóc một đứa trẻ về, bà cụ ngạc nhiên nói: "Đây là..."
Tính tình Cố Tiểu Bát lạnh lùng cô bé nói "chào bà” một cách không tự nhiên rồi cũng không nói thêm gì nữa.
Túc Bảo giải thích: "Bà ơi... À không phải, bà ngoại, đây là Cố Tiểu Bát... À không phải, là Cố Thịnh Tuyết."
Bà cụ Tô ????
Mộc Quy Phàm đóng cửa xe lại, người gác cửa nhà họ Tô lái xe xuống hầm để xe dưới lòng đất.
Khi bước vào trong, anh giải thích: "Con bé là em gái của đồng nghiệp của cậu tư."
Bà cụ Tô đột nhiên nói: "Là cô gái nhà họ Cố, em gái của Cố Thất Thất sao?"
Túc Bảo: "Đúng vậy! Bà ngoại, bà thật thông minh! Bà đoán ra được ngay!"
Bà cụ Tô không khỏi buồn cười. Nghe nói cả hai đều họ Cố, Mộc Quy Phàm còn nói là cô gái họ Tô kia là đồng nghiệp của Tô Lạc, không phải rất dễ đoán sao?
Tuy nhiên, bà cụ vẫn rất vui khi được khen và ni bà ngoại của ai thông minh thế? ỒI Bà ấy là người nhà của Túc Bảo đấy!"
Túc Bảo: "Vâng! Là của Túc Bảo!"
Cố Tiểu Bát:....
Kỷ Trường đang bay bên cạnh co giật khóe miệng.
Quả đúng là... Không phải người một nhà thì không vào chung cửa.
Ở bên kia.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!