Mộc Quy Phàm còng tay người đàn ông hói đầu và trói thật chặt. Đặc biệt, đôi tay của hắn bị trói chặt đến độ ngón tay hẳn cũng không thể cử động được.
Người đàn ông không cam tâm, nhìn chăm chằm vào Mộc Quy Phàm.
"Mày là đạo sĩ hả?" Hắn hung hăng hỏi.
Mộc Quy Phàm vô cùng hài lòng với thân phận này, anh gật đầu: "Không tệ."
Người đàn ông: '......
Mộc Quy Phàm thừa nhận nhanh như vậy lại khiến hắn không tin!
Nhưng nếu không phải đạo sĩ, sao có thể dán bùa? "Sao mày tìm được tao?" Người đàn ông hỏi. Không thể nào, hắn đã ở đây lâu như vậy, hắn vô
cùng quen thuộc với toàn bộ con hẻm này, chỉ có gió lay cỏ động hắn sẽ lập tức biết ngay.
Sau khi rời khỏi công viên vui chơi, hắn tránh xa camera, cải trang hai lần, bước vào một trung tâm mua sắm đông đúc người rồi rời đi bằng tàu điện ngầm.
Hơn nữa hắn còn có khả năng gấp người giấy, hắn dám đảm bảo ngay cả những người thuộc bộ phận đặc biệt cũng không thể tìm thấy hắn.
Mộc Quy Phàm đeo găng tay vào, nhìn xung quanh rồi trả lời cho có lệ: “Anh đoán xem.”
Người đàn ông: "......"
Hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn Mộc Quy Phàm đang lục lọi trong nhà, đáy mắt hắn chất chứa sự lạnh lùng.
Tên hói đầu thầm nghĩ: Gã đạo sĩ này quả thực rất lợi hại, nhất là lá bùa trong tay gã- thứ mà đạo sĩ bình thường không thể vẽ được!
Không ai biết rõ hơn hắn rằng: Dù thế gian này có rất nhiều đạo sĩ, nhưng rất ít đạo sĩ có thể vẽ được bùa thật, và càng ít người có thể vẽ được lá bùa lợi hại.
Hắn đoán Mộc Quy Phàm không còn nhiều lá bùa lợi hại như ban nấy.
Lần trước hắn gặp phải một người thần bí cực kỳ lợi hại, thế nhưng trong tay người đó cũng chỉ có mười lá bùa thường dùng mà thôi!
Vì vậy, hắn nhất định sẽ thành công đánh lén Mộc Quy Phàm!
Người giấy mà hắn đè ở đầu lưỡi có liên hệ với vận mệnh của hắn, nếu đạo sĩ không có mười lá bùa thì không thể trấn áp được, gã đạo sĩ khốn kiếp này dám giẫm lên mặt hắn, gã chết chắc rồi! ...
Người đàn ông hói đầu lặng lẽ đẩy đầu lưỡi, đè người giấy trong miệng rồi nhổ thật mạnh ra ngoài!
Một người giấy chỉ cỡ hai ngón tay bay ra như một miếng da rồi đâm vào tấm lưng không phòng bị của Mộc Quy Phàm!
Nào ngờ, một cây tăm nhỏ bay lên, ghim người giấy vào tủ quần áo bên cạnh, Mộc Quy Phàm siết tấm bùa màu vàng trên tay rồi phóng ra ngoài!
Hơn chục lá bùa màu vàng như vũ khí ma thuật, dán chặt vào người giấy vừa trốn thoát, một tiếng thét chói tai vang lên, người giấy bị lá bùa đốt thành tro.
Người đàn ông hói đầu phun ra một ngụm máu, mặt lộ vẻ kinh hãi: "Mày... Sao mày có nhiều bùa như vậy!"
Mộc Quy Phàm lấy một tập lá bùa trong ngực ra, nói: “Anh nói cái này hả?”
Một tập bùa vàng được đùa nghịch trong tay Mộc Quy Phàm, hệt như đại gia dùng tiền châm điếu thuốc lá.
Mộc Quy Phàm: “Tôi có đầy!”
Nói xong, anh ôm xấp bùa vào lòng rồi trưng ra bản mặt “Anh tiếp tục đi, tôi chơi đến cùng, tên hói đầu hoàn toàn hết cách.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, không cam lòng hỏi: "Mày là bằng hữu của môn phái nào? Tao có thể biết thêm chút thông tin không?”
Mộc Quy Phàm đốt người giấy trong tủ, sau đó kéo tên hói đầu xuống lầu rồi nói: “Cần gì môn phái mới có mấy loại bùa này? Có thể anh không tin, nhưng tôi là một quân nhân đã rời quân ngũ.”
Người đàn ông hói `.
Cái quái gì vậy...
Quân nhân giải ngũ còn chơi mấy lá bùa này ư?
Gã quân nhân này tưởng mình đang tu tiên hả?
Tức chết mất thôi.
Người phụ nữ đang bị còng ở tầng dưới sửng sốt giây lát khi thấy Mộc Quy Phàm đang kéo ai đó xuống lâu.
Đây là người thuê nhà của cô ta mà, nghe nói hắn đang chuyển gạch ở công trường, để tiết kiệm tiền, hắn thuê phòng tạp vụ ở cầu thang với giá ba trăm năm mươi tệ một tháng.
Ban đầu, ông chủ của họ không đồng ý, nhưng sau đó không hiểu sao ông chủ lại nói người đàn ông hói đầu đáng thương nên quyết định cho hắn thuê nhà.
Nhưng sao bây giờ hắn cũng bị bắt?
Thấy Mộc Quy Phàm kéo tên hói đầu đi ra ngoài mà chẳng bưồn quay đầu, người phụ nữ vội vàng nói: “Á áI..”
Chẳng phải anh ta muốn bắt cô ấy sao?