Mọi người vừa ngẩng đầu đã thấy áo cưới bay ngay trên đỉnh đầu bọn họ.
“Á á hu hu... Ðm, Cmn!" Đó là tiếng của Tô Tử Du. “Á a a quỷ quỷ có quỷ!” Còn đây là Hân Hân.
“Túc Bảo!" Này là Tô Tử Chiến.
Về phần Tô Việt Phi...
Anh nắm một tay kéo Túc Bảo chạy ra ngoài, phía sau còn kéo theo Tô Tử Du, Hân Hâi o” một tiếng chạy ra ngoài, lúc này rõ ràng tốc độ là số một.
Tô Tử Chiến chỉ kịp bắt lấy chân Túc Bảo, một chiếc giày của Túc Bảo bị cậu nắm rớt ra.
Mấy người cứ như vậy chạy như bay ra ngoài, vừa chạy vừa la hét thất thanh “a a a a a...”
Túc Bảo "?2?”
Bé vội vàng lấy ra một tấm bùa màu vàng, vung bàn †ay bé nhỏ ném ra ngoài: "Chư tà lui tán!”
Một tiếng thét sắc nhọn vang lên, áo cưới đỏ thãm lại biến mất không dấu vết.
Hân Hân khóc: "Làm sao bây giờ, sợ quá! Bộ y phục đỏ vừa rồi có phải là tân nương mà anh nói không?”
Túc Bảo lắc đầu, chị Hân Hân à, cung phản xạ của chị lúc thì hoạt động lúc lại không như thế sao, đó không. phải tân nương thì còn có thể là ai đây chứ.
Tô Việt Phi quả quyết nói: "Đừng chơi nữa, bây giờ anh sẽ gọi điện thoại cho cậu cả, bảo anh ấy phái người đến đón chúng ta ra ngoài.”
Tút tút tút - số điện thoại bạn gọi ngoài vùng phủ sóng.
Tô Việt Phi:
Anh không tin tà nhưng mà lúc này ngay cả tín hiệu cũng không có.
Tô Việt Phi trầm mặc.
“Đừng sợ đừng sợ." Túc Bảo an ủi: "Chúng ta chỉ cần †ìm được tân lang mất tích kia là có thể ra ngoài rồi!”
Không đề cập tới tân lang thì còn ổn, nhắc tới tân lang - người đến nay vẫn chưa xuất hiện thì càng kinh khủng hơn.
Tô Tử Du nuốt một ngụm nước miếng, không sợ, cậu không sợ chút nào cả, có em gái ở đây mà!
Tô Tử Du áp sát gần Túc Bảo, Tô Tử Chiến cũng tiến lên cùng, Hân Hân trực tiếp ôm lấy cánh tay Túc Bảo.
Tô Việt Phi... nắm chặt một tay Túc Bảo.
Vừa rồi là Tô Việt Phi người dẫn theo mấy đứa nhỏ vào đây.
Bây giờ ngược lại, là Túc Bảo dẫn theo “mấy đứa trẻ lớn xác”.
Túc Bảo: “...” Bé nói khẽ: "Anh hai, giày của em..."
Tô Tử Chiến mới phát hiện giày của Túc Bảo đang nằm trong tay mình, vội vàng mang vào cho bé.
Túc Bảo mang giày xong, đứng chống nạnh, ra lệnh "Được rồi, vậy bây giờ đến phiên chúng ta, trước mắt chúng ta cứ đi tìm dì nữ quỷ đi!"
Chân mọi người đã mọc rễ, không nhúc nhích được.
Túc Bảo cố sức xê dịch một bước, bất đắc dĩ nhìn các anh các chị.
“Mọi người làm vậy sao em đi được!" Bé nói.
Tô Tử Chiến thỏ thẻ: "Nhất định phải đi tìm sao?”
Túc Bảo suy nghĩ một chút rồi nói: "Mọi người không đi cũng được, để em tự đi tìm, mọi người ở yên đây chờ em về đi!"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!