Chương 59
Cái người vừa thấy Túc Bảo bấm tay tính giờ lành chẳng biết giấu mặt mũi vào đâu nữa, nét mặt kẻ đó trông sượng trân vô cùng.
Một người trầm trồ: "Thật không thể tin được... Nếu bảo là trùng hợp thì làm gì có chuyện tính toán chính xác được như thế, đúng mười giờ mười tám phút thật kìa!"
"Có khi nào con bé tính được thật không..."
"Thế thì khó tin quá, bảo Vân đại sư tính ra thì tôi còn tin chứ cô công chúa bé bỏng nhà họ Tô mới có mấy tuổi đầu..."
Chắc chắn cô bé chỉ nói linh tinh nhưng tình cờ đoán trúng mà thôi, chứ không thì quá hoang đường!
Người thì tỏ ra bàng hoàng, kẻ thì làm biểu cảm nửa tin nửa ngờ, thế nhưng Túc Bảo vẫn thản nhiên ngồi tại vị trí của mình, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi người xung quanh.
Buổi lễ cắt băng khánh thành diễn ra trong xôn xao. Cuối cùng cũng đến hồi kết thúc, người dẫn chương trình đọc bài diễn văn để cảm ơn những người đã có mặt tại sự kiện, sau đó các vị khách mời đồng loạt đứng dậy.
Tô Nhất Trần và những người nắm chức vụ cao trong Đường Minh Thịnh Thế bị các khách mời vây quanh, tạm thời chưa thể đi đâu được.
Đương nhiên người có tiếng tăm như Tư Dạ cũng không phải là ngoại lệ, ai nấy cũng nhân cơ hội này để làm thân, mở rộng các mối quan hệ của mình.
Tư Dạ nhỏ giọng dặn dò Tư Diệc Nhiên: "Con trông chừng em Túc Bảo nhé."
Khuôn mặt bầu bĩnh của Tư Diệc Nhiên không hề bộc lộ chút cảm xúc nào, chỉ hờ hững gật đầu cho có.
Rõ ràng lúc nãy cậu chăm chú lắng nghe Túc Bảo nói chuyện cực kỳ, trong khi với ba mình thì lại quá ư là miễn cưỡng.
Tư Dạ cũng chẳng biết nói sao nữa.
Túc Bảo níu áo Khúc Hưởng, hào hứng reo lên: "Chú mau lên nào, Túc Bảo muốn ăn bánh kem ạ!"
Tư Diệc Nhiên đút một tay vào túi một cách cool ngầu, im lặng theo sau Túc Bảo.
"Bánh kem kìa, bánh kem kìa..." Khi nhìn thấy chiếc bánh ngọt nhỏ trên bàn bày biện trà bánh, đôi mắt Túc Bảo sáng ngời.
Bé cố gắng kiễng chân lên, khổ nỗi Túc Bảo chưa đủ cao, còn thiếu một chút nữa thôi là với tay lấy được rồi.
Khúc Hưởng đang định lấy giúp Túc Bảo thì bỗng có một bàn tay nhỏ bé vươn ra từ bên cạnh.
Tư Diệc Nhiên lấy bánh kem xuống, đưa cho bé: "Cho em này."
Túc Bảo mừng rỡ nói "cảm ơn anh ạ", sau đó cẩn thận cầm dĩa bánh ngồi xuống ghế sô pha gần đó, ngoạm một miếng.
"Ngọt quá! Ngọt hơn cả mối tình đầu nữa!" Cục bột nhỏ gật gù, tỏ ra đầy kinh nghiệm giống như bà cụ non vậy.
Khúc Hưởng bật cười: "Cháu có biết mối tình đầu nghĩa là gì không đấy?"
Vì đang ăn bánh kem nên miệng Túc Bảo lúng búng câu gì khó nghe rõ: "Phuket ạ! Ông cụ bán dưa hấu cũng nói vậy đó ạ."
Thế rồi bé bắt chước cách rao hàng của ông cụ, vẫy tay: "Mại dô, mại dô, dưa hấu tươi ngon đây, dưa hấu ngọt hơn mối tình đầu đây! Ăn dưa hấu của ông, quên thằng cha đó đi!"
Khúc Hưởng đần mặt ra, không kìm được phá lên cười nắc nẻ.
Nhìn gương mặt bầu bĩnh, tròn trịa với đôi má mềm mại của Túc Bảo, anh ta muốn bóp nó quá đỗi.
Đáng yêu quá đi mất!
Tư Diệc Nhiên quay mặt sang chỗ khác, đúng là đáng yêu thật đấy... nhưng cũng chỉ có thế mà thôi, hừ!
Mặc dù trong lòng nghĩ vậy nhưng cậu lại bất giác nhìn dáo dác xung quanh, xem thử ở đâu còn bánh dâu tây không.
Túc Bảo chén miếng bánh kem ngon lành, vừa ăn vừa nghiêng đầu nhìn Khúc Hưởng.
Bé bỗng dưng hỏi: "Chú ơi, sao chú lại tên là Thất Hưởng ạ? Có phải vì lúc chú ra đời khóc bảy tiếng oa oa nên ba mẹ chú mới đặt tên chú là Thất Hưởng không ạ?"
Khúc Hưởng cười nhiều quá muốn sái cả quai hàm, anh ta lấy khăn ướt lau sạch kem dính trên khóe miệng Túc Bảo một cách ân cần như thể mình là mẹ ruột của bé vậy, giải thích: "Là Khúc Hưởng chứ không phải Thất Hưởng đâu cháu ạ. Đọc là 'qu', là Khúc trong qīyī đó."
Túc Bảo lại hỏi: "Khúc trong qīyī nghĩa là gì ạ?"
Tư Diệc Nhiên nghiêm túc xen vào: "Là ghép vần tiếng Hán đó."
Cô bé này còn không đi học mẫu giáo thì thế thôi, đến kiến thức tiểu học mà cũng không biết chữ nào.
Túc Bảo tỉnh ngộ: "À! Là ghép vần..."
Ngay lúc Tư Diệc Nhiên tưởng bé đã hiểu, Túc Bảo ngây thơ hỏi tiếp: "Ghép vần là gì ạ?"
Tư Diệc Nhiên: "..."
Khúc Hưởng lại được một phen cười đau bụng: "Khi nào Túc Bảo đi học sẽ biết thôi."
Túc Bảo gật đầu, bé hiểu rồi.
Cục bột nhỏ thầm ghi nhớ hai từ "đi học" thật kỹ.
Anh trai giỏi giang như vậy là nhờ đi học.
Anh Tử Du cũng thế, năm kilogam phân cụ thể là bao nhiêu mà anh ấy cũng biết... Tất cả là nhờ anh ấy có đi học cả.
Được đi học thật ngầu quá!
Túc Bảo giơ tay lên: "Thế Túc Bảo cũng muốn đi học ạ!"
Khúc Hưởng nói: "Được thôi, chút nữa chúng ta nói với cậu cả của cháu nhé?"
Túc Bảo gật đầu cái rụp: "Dạ dạ dạ!"
Tư Diệc Nhiên vẫn giữ im lặng từ nãy đến giờ, thấy Túc Bảo đã ăn hết miếng bánh kem, cậu bèn đi tới bàn bày biện trà bánh một lần nữa ngay.
Cậu đã nhắm sẵn mục tiêu, vơ thêm hai cái bánh kem nữa về.
Miếng bánh chỉ to bằng nửa gang tay Túc Bảo, bé ăn liên tù tì năm cái mới xoa cái bụng bé tí của mình, nói với vẻ chưa thỏa mãn: "Ngon quá, từ nay về sau, ngày nào Túc Bảo cũng đi làm với cậu cả hết!"
Khúc Hưởng trêu bé: "Không phải hồi nãy Túc Bảo vừa bảo muốn đi học hả?"
Túc Bảo ngẩn người, vẻ mặt bé lập tức tràn đầy bối rối.
Ừ nhỉ, bé phải đi học mà, sao đi làm được!
"Thế thì thứ hai đến thứ sáu đi học, còn thứ bảy và chủ nhật thì đi làm nha?" Cục bột nhỏ vắt óc suy tính hẳn hoi.
Khúc Hưởng không khỏi bật cười: "Túc Bảo kính nghiệp quá!"
Mọi người trò chuyện với nhau vô cùng vui vẻ.
Thấy Túc Bảo ở đây, một số cô gái, quý bà theo chồng và gia đình đến đây tham dự cũng đi tới, vây quanh Túc Bảo và bông đùa: "Cô chủ nhỏ Tô ơi, sao em ở đây một mình thế?"
"Cô chủ nhỏ Tô thích ăn bánh kem quá nhỉ!"
Có một cô gái sang trọng mặc chiếc váy dạ hội đuôi cá màu xám bạc đứng gần Túc Bảo nhất, cô ta cất giọng ẻo lả nhão nhoẹt: "Chào em, em tên gì thế?"
Túc Bảo trả lời: "Em tên là Tô Tử Túc, còn gọi là Túc Bảo ạ."
Cô gái nọ ngạc nhiên: "Tô Tử Tô?"
Sao lại có người đặt tên là Tử Tô nhỉ...
Không ngờ Túc Bảo lại nhìn cô gái bằng ánh mắt như thể cô ta vừa nói gì kỳ cục lắm, bé đính chính lại: "Là Tô Tử Túc mới đúng... Ủa, anh ơi, Túc là ghép vần của từ gì nhỉ?"
Vẫn với gương mặt búng ra sữa đầy lạnh lùng, Tư Diệc Nhiên dạy bé.
Túc Bảo lập tức quay đầu lại, nói: "Túc (sù) ghép của sī (撕) wù (雾) đấy ạ, chị biết không? Chị này, có phải chị cũng chưa đi học nên mới không hiểu ghép vần không ạ?"
Cục bột nhỏ nhìn bà dì trước mặt với vẻ cảm thông.
Lớn từng này tuổi rồi mà chưa đi học, tội nghiệp quá!
Cô gái ngẩn người, che miệng cười duyên, khen bé: "Túc Bảo à, em đáng yêu thật đó!"
Nào ngờ Túc Bảo lại thốt một câu xanh rờn: "Dì ơi, họng dì bị mắc gì hả? Dì ăn gì mà không nuốt hay sao vậy ạ?"
Cô gái đần mặt ra: "Gì cơ..."
Túc Bảo: "Giọng dì lạ quá, khó nghe lắm ạ. Có phải dì bị bệnh nên mới không nói bình thường được không ạ?"
Trông cục bột nhỏ nghiêm túc vô cùng, bé hỏi han cô gái có bị bệnh không thật chứ không phải nói mát gì.
Gương mặt cô gái kia lộ rõ vẻ lúng túng.