Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Độc Sủng Công Chúa Nhỏ Của Tám Người Cậu (Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm)

Mấy đại ác quỷ chỉ biết hại người, chưa từng học qua cứu người bao giờ, thấy Tô Tử Tích cấp cứu, nhất thời bọn họ cũng không biết phải làm gì, chỉ có thể đi ra ngoài tìm Túc Bảo.

Túc Bảo nghe xong, nhưng bé không vào được phòng phẫu thuật nên chỉ có thể đi tìm sư phụ, vội vàng chạy ra ngoài.

"Túc Bảo!" Tô Tử Du vội vàng đuổi theo.

Bà cụ Tô dặn dò Tô Tử Lâm một câu, đang định đuổi theo bé, Tô Tử Lâm lại bảo bà ấy cứ đợi ở đây, anh sẽ đuổi theo.

'Túc Bảo chạy đến rơi cả giày, trên khuôn mặt nhỏ nhắn toàn là vẻ lo lắng, trong đầu chỉ có một suy nghĩ rằng bé phải nhanh... nhanh hơn nữa.

Anh Tử Tích, hãy cố gắng... Nhất định không được biến thành đồ ngốc!

Bên kia. Kỷ Trường đi theo bà lão kia. Sau khi bà lão rời khỏi tầng mười một thì không hề trở về phòng bệnh, ngược lại xuống tầng tới đình hóng gió của bệnh viện đi dạo xung quanh một vòng.

Ở đây có rất nhiều người nhà bệnh nhân đang nghỉ ngơi, chờ đợi, bà lão rất khéo ăn nói, tụ tập với một số người, nói đủ chuyện trên trời dưới đất, hỏi nhà cô ai bị bệnh, con cô bị làm sao vậy...

Sau khi trò chuyện thân hơn, bà ta bắt đầu xem tướng cho người ta, gân như nói câu nào cũng đúng, khiến cho những người nhà vốn không phải rất để ý kia đều thành kính không thôi, nhao nhao báo lại tên họ bát tự của mình hoặc là người nhà, nhờ bà ta tính cho một quẻ.

Kỷ Trường nhíu mày, bà lão này là bà cốt ư?

Nhưng đi khắp nơi hỏi bát tự của người khác như: vậy... Kỷ Trường cảm thấy có chút gì đó không đúng, có một suy nghĩ nhanh chóng hiện lên trong đầu.

So sánh với số mệnh của Túc Bảo và Tô Tử Du với Tô Tử Tích, bà lão không tìm thấy được người khiến cho mình hài lòng, xua tay từ chối bằng một câu "Thiên cơ bất khả lộ', xoay người trở về phòng bệnh với vẻ mặt bình tĩnh không có hứng thú.

Bà ta lại nghĩ tới số mệnh của Túc Bảo, đáy lòng càng như đang bị kiến gặm nhấm, hoàn toàn không có cách nào bình tĩnh lại được, bà ta không cam lòng khi một số mệnh tốt như vậy bày ra trước mặt mình mà mình lại không lấy được!

Kỷ Trường tiếp tục đi theo. Bà lão trở lại phòng bệnh, trên đường đều có người chào hỏi bà ta, bà ta đi ngang qua cửa phòng bệnh của Tô Tử Tích, thăm dò liếc mắt nhìn. 

Kỷ Trường thấy ánh mắt của bà ta hơi lóe lên, sau đó mới đi về phía phòng bệnh đơn nằm ở cuối hành lang.

Kỷ Trường đi theo, vừa mới bước vào cửa phòng bệnh, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng.

Hơi thở bên trong phòng bệnh này và hơi thở bên ngoài có chút không giống nhau.

Kỷ Trường ngẩng đầu, nhìn ra hành lang bên ngoài, nhíu chặt mày.

Đột nhiên Túc Bảo chạy tới, trên khuôn mặt nhỏ nhắn toàn là nước mắt, lo lắng nói: "Sư phụ!"

Kỷ Trường dừng bước, vội hỏi: "Sao vậy?

Túc Bảo sốt ruột khóc nấc lên: "Anh Tử Tích sắp biến thành đồ ngốc rồi."

Kỷ Trường: "... Không thể nào.

Số mệnh của Tô Tử Tích rất tốt, cuộc phẫu thuật này sẽ không khiến cậu xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, càng sẽ không lấy đi tính mạng của cậu.

Kỷ Trường vội vàng mở sách ra xem, vừa mở ra, đột nhiên phát hiện đường số mệnh của Tô Tử Tích bị rẽ ra một nhánh nhỏ, mờ mịt khiến cho số mệnh của cậu xảy ra thay đổi tổng thể. 

"Mượn mệnh?! "Kỷ Trường buột miệng thốt ra, gần như trong nháy mắt đã hiểu rõ ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu mình vừa rồi là cái gì!

Quá ranh mãnh, quá cẩn thận, ngay cả hẳn cũng không phát hiện ra được.

Đừng thấy quyển sách này chỉ là một quyển sách mỏng tanh, nếu muốn lật xem hết, có lẽ dùng thời gian ba năm cũng không thể nào lật hết nổi, Kỷ Trường cũng sẽ không rảnh rỗi đi lật xem mỗi ngày.

Còn nữa, hôm nay lúc Tô Tử Tích tiến vào phòng phẫu thuật, số mệnh của cậu vẫn bình thường, nếu không phải Túc Bảo chạy tới hắn cũng không phát hiện ra chuyện này...

Bà lão nghe thấy tiếng của Túc Bảo vang lên ngoài cửa, vội vàng đi ra xem, chỉ thấy Túc Bảo và Tô Tử Du đang đứng ở trước mặt, sau lưng không có người lớn đi cùng.

Khuôn mặt bà ta trở nên rạng rõ, vẫy tay chào hỏi: "Gô nhóc, sao các con lại tới đây, đến đây nào..."

Túc Bảo không muốn để ý tới bà ta, hiện tại bé chỉ muốn cứu anh Tử Tích thôi.

Kỷ Trường lại nói: "Túc Bảo, vào xem một chút đi! Có lẽ Tô Tử Tích xảy ra chuyện ngoài ý muốn có liên quan đến bà tail"

Hắn nhớ tới dáng vẻ bà lão kia thăm dò liếc nhìn phòng bệnh của Tô Tử Tích ban nấy, cùng với bà ta âm thầm thu thập sinh thần bát tự của người khác khắp nơi.

Lại nhìn cậu bé nằm trên giường bệnh...

Ngón tay Kỷ Trường khẽ nhúc nhích, một tia sáng nối liền cậu bé với quyển sách, quyển sách tự lật trang, nhanh chóng dừng lại ở trang của cậu bé.

Số mệnh vốn phải tận, hiện tại lại tiếp tục.

Kỷ Trường nhanh chóng đưa ra quyết định, nói: "Túc Bảo, lật gối đầu của đứa nhỏ này lên đi, xem thử bên dưới."

Túc Bảo không nói hai lời xông lên.

Bà lão ngẩn người, cô nhóc này lại tự chạy vào trong ư?

'Thấy bé chạy vào, Tô Tử Du cũng tiến vào theo.

Bà lão vui mừng khôn xiết, sung sướng đến độ suýt chút nữa cười ra tiếng.

Đúng là trời giúp mình mà!

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!