Trong giấc mơ, cậu không qua khỏi cuộc phẫu thuật và bỏ mạng...
Vốn dĩ ngay từ đầu cậu đã bài xích cuộc phẫu thuật này, giờ thì cậu càng thấy nó phản cảm hơn.
Cậu quay đầu lại liếc nhìn bên cạnh, chỉ thấy ba cậu đang nhoài người trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường ngủ, mặt ba cậu còn dính một bức vẽ thiết kế bên dưới.
Không rõ ba cậu đã ngủ quên từ lúc nào.
Tô Tử Tích mím môi, trong ký ức của cậu chưa bao. giờ có hình ảnh ba mẹ đi cùng cậu, có lẽ khi còn nhỏ, ba mẹ cũng từng đi cùng cậu như những ba mẹ khác, nhưng cậu chẳng có chút ấn tượng nào về chuyện này.
Từ mảnh kí ức mà cậu còn giữ lại trong đầu, mẹ cậu luôn ở bên em gái cậu, còn ba cậu luôn bận rộn với công việc và không bao giờ về nhà.
Cậu bắt đầu ở trong phòng một mình từ năm ba tuổi, cậu không cho người khác vào và không thích ra ngoài.
Chớp mắt, cậu đã tám tuổi... và đây là lần đầu tiên ba ở lại với cậu vào ban đêm.
Cứ như vậy, ba nhoài người bên cạnh giường của cậu và ngủ thiếp đi, bảo vệ cậu....
Tô Tử Tích không sao hình dung được cảm giác của mình, cậu chỉ cảm thấy không buồn ngủ chút nào. Lúc này, cậu bỗng nghe thấy tiếng sột soạt ngoài cửa, không rõ là tiếng động gì, cậu cau mày, ngẫm nghĩ rồi đứng dậy.
Đúng lúc cậu toan ra ngoài nhìn thử thì Tô Tử Lâm bị đánh thức, hỏi: “Sao vậy, đi vệ sinh à con?”
Tô Tử Lâm lau mặt, đứng lên nói: “Đi thôi.”
Tô Tử Lâm vốn là người ít nói, thấy Tô Tử Tích chỉ nhìn anh kiểu muốn nói lại thôi, anh ấy cũng lặng lẽ nhìn con trai mình mà không nói lời nào.
Hai ba con nhìn nhau chằm chằm.
Tô Tử Tích chỉ vào cửa: “Ba, ba không nghe thấy hả?”
Tô Tử Lâm lắng nghe một lát, gật đầu: “Đó là chuông của phòng y tá.”
Tô Tử Tích: “..”
Không đâu, cậu vẫn có thể phân biệt rõ ràng tiếng chuông phòng y tá và những âm thanh kỳ lạ khác đó nhét
Cánh cửa bỗng mở ra, Tô Tử Tích giật mình, sau đó nhìn thấy một y tá đi vào.
Nhìn thấy hai ba con nhà này đứng trong phòng bệnh, cô y tá khó hiểu hỏi: “Hai người sao thế? Đứng dậy làm gì thế?”
Tô Tử Tích còn chưa tiến hành phẫu thuật, ban ngày đã hoàn thành kiểm tra thông thường, về sau thỉnh thoảng sẽ có một hai lần kiểm tra khác, không cần phải truyền nước hay gì cả, vậy nên y tá sẽ kiểm tra phòng cậu theo thời gian kiểm tra phòng bệnh thông thường.
Tô Tử Lâm nói nhỏ: “Không có gì đâu.” Y tá dặn dò vài câu, kiểm tra nhiệt độ rồi đi ra ngoài.
Phòng bệnh lại trở nên yên tĩnh, tiếng động kỳ lạ ngoài cửa ban nãy cũng biến mất.
Thấy Tô Tử Tích không có ý vào nhà vệ sinh, Tô Tử Lâm nói: “Ngủ thôi con.”
Tô Tử Tích lại nằm xuống, nhưng không thể ngủ được, lúc cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra lần nữa thì trời đã sáng, ba cậu không có ở phòng bệnh, không rõ đã đi đâu.
Tô Tử Tích vừa toan xuống giường đi ra ngoài nhìn thử thì cửa lại bị đẩy ra. Lần này, bà cụ ngày hôm qua bước vào.
“Bạn nhỏ, sao con dậy sớm thế!” Bà cụ mỉm cười chắp hai tay lại như đang đi dạo.
Ngoài hành lang, người nhà bệnh nhân đi ngang qua đều thân thiện chào hỏi bà cụ, hình như bà cụ quen biết †ất cả mọi người.
Tô Tử Tích Căn phòng rơi vào trầm mặc. Bà cụ cười nói: “Bà đi dạo chút nên tạt vào phòng con thôi. Bây giờ cháu trai của bà cũng đang năm viện này đó. Con ơi, sao con lại nhập viện thế?”
Tô Tử Tích: “ Tiếp tục im lặng.
Bà cụ nhất thời câm nín, đứa trẻ này khó đối phó quá nha, cảnh giác ghê thật!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!