Chu Tuần cười hì hì nói chuyện lộ ra phần bị thiếu răng, vẻ mặt tươi cười tí tửng.
Hoàng Đại Toàn trợn trừng mắt trách mắng: "Bác sĩ
Tô đến là nể mặt chúng ta rồi, cho bao lì xì mấy ngàn thì sao? Cậu cho được bao nhiêu?"
Chu Tuần lập tức nói: "Ôi chao, nói đùa chút thôi mà, chú Năm chú tức giận cái gì chứ, nào nào, cháu mời chú một chén!"
Hoàng Đại Toàn không để ý đến anh ta.
Nhưng miệng lưỡi Chu Tuần rất lợi hại, anh ta vẫn luôn miệng khuyên, nói không uống là không tha thứ cho. anh ta, dù chỉ chạm vào chén rượu thôi cũng được!
Hoàng Đại Toàn cũng ngốc, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng vẫn nghĩ họ hàng với nhau cứng rắn quá cũng không hay, cho dù thế nào sau này vẫn phải qua lại nên uống nửa ngụm.
Tiểu Hồng ra xem thì tức gần chết, cô ta mắng Chu 'Tuần một trận.
Chu Tuần giữ bả vai Hoàng Đại Toàn nói: "Cô nhìn xem chú Năm không phải đang rất tốt sao? Cái gì cũng không cho ăn, không cho chú ấy ăn tốt thế cơ à? Hơn nữa tôi còn cố ý cho chú Năm uống rượu thuốc của nhà, rất tốt cho sức khỏe!"
"Nhìn sắc mặt chú Năm tốt hơn nhiều!"
Chu Tuần không để ý, anh ta còn cảm thấy Tiểu Hồng đang chuyện bé xé ra to, cảm thấy như vậy là xem thường anh tai
Tiểu Hồng đang chuẩn bị bùng nổ thì bị chị họ giữ lại khuyên: "Được rồi được rồi, không phải chú Năm không sao sao, anh rể em cũng chỉ muốn xin chú Năm tha thứ mà thôi, anh ấy cũng không có ý gì xấu..."
Tiểu Hồng tức giận quay đầu đi vào trong bếp.
Quá ba lần rượu, sau khi Tô Ý Thâm rời đi mọi người đều ăn uống thoải mái, ít nhiều gì đều có men say trong người, Chu Tuần nhìn về phía một bé trai đang gặm đùi gà, cười hì hì nói: "Tiểu Tuấn Tuấn, ăn hết cả cái đùi như thế cháu có thấy khát không, lại đây, dượng cho cháu uống cái này!"
Đứa nhỏ tò mò, cho rằng là đồ uống nên uống một ngụm, hơn nữa còn uống một ngụm lớn, lúc phát hiện ra không phải đồ uống bình thường thì rượu đã trôi xuống họng, cậu bé bị cay òa khóc lớn.
Trong nhà lập tức ồn ào âm ï, mẹ đứa bé chính là chị họ Tiểu Hồng, cô ấy đang giúp đỡ ở trong bếp, nghe tiếng thì đi ra mắng Chu Tuấn dừng lại.
"Bị điên rồi, không ngờ cậu lại dám lừa con nít uống rượu!"
Vẻ mặt Chu Tuần không quan tâm: "Đàn ông sớm muộn gì chẳng uống rượu, tôi giúp chị bồi dưỡng trước cho con thôi."
Anh ta nhìn đứa trẻ khóc lại cười ha ha như đang chơi rất vui, chị họ Tiểu Hồng không muốn để ý đến anh †a, ôm đứa nhỏ rời đi.
Đứa nhỏ dựa vào vai mẹ, cậu bé bắt đầu trở nên thẫn thờ buồn ngủ.
Nhưng tất cả mọi người đều không có quan niệm chính xác với chuyện này, chỉ cảm thấy đứa nhỏ không cẩn thận uống phải một hai ngụm rượu rồi say thôi, ngủ một giấc là khỏe.
Không bao lâu sau, thấy đứa nhỏ đã "ngủ", chị họ Tiểu Hồng nhẹ nhàng đặt cậu bé lên giường rồi tiếp tục làm việc.
Về phía Túc Bảo.
Xe từ từ rời đi, Tô Ý Thâm ngồi trước lái xe, Túc Bảo ngoan ngoãn ngồi ở ghế trẻ con phía sau, không ồn ào, chỉ ngồi xem phong cảnh bên ngoài.
Tô Ý Thâm nhìn cô bé từ kính chiếu hậu, anh đang định nói gì đó thì đột nhiên trước xe xuất hiện một cái bóng đen!
Tô Ý Thâm vội vàng phanh lại, xe đi không nhanh nên nhanh chóng dừng lại, kết quả...
Anh trơ mắt nhìn một con mèo hoa thuần thục nằm trên mặt đất cách đó năm mét.
Rõ ràng xe cách nó mấy mét mà nó lại làm ra vẻ bị xe đâm, kêu meo meo vô cùng thê thảm.
Dáng vẻ kia như đang nói nếu không có mười hộp thức ăn mèo thì việc này không xong đâu!
Tô Ý Thâm trợn mắt há mồm, anh đã từng gặp qua chuyện ông bà cụ giả bị đâm, gặp người cầm bình hoa cầm vali giả bị đâm, gặp qua cảnh cô gái đột nhiên kéo. áo xuống kêu to bị sàm sỡ...
Đây là lần đầu tiên anh thấy mèo giả bị đâm! Túc Bảo hỏi: 'Cậu út, sao vậy?" Khóe miệng Tô Ý Thâm giật một cái, chỉ về phía trước nói: "Túc Bảo, có phải con mèo kia là con mèo vừa chơi với con ban nấy không?"
'Túc Bảo ồ lên một tiếng, tò mò nhìn ra ngoài.
Đúng là vậy nha!
Không phải nó chạy đi rồi sao? Sao lại đến đây rồi? Tô Ý Thâm mở cửa xe bế Túc Bảo xuống.
Một lớn một nhỏ cứ như vậy ngồi xổm bên vệ đường, im lặng nhìn con mèo hoa kia.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!