Kết quả kiểm tra sớm nhất cũng phải đến buổi chiều mới có, Tô Ý Thâm nhìn đồng hồ rồi nói: “Mọi người chờ chút? Chúng ta cùng xuống căng tin bệnh viện ăn cơm.”
Bà cụ Tô nhìn ba đứa trẻ, căng tin bệnh viện rất đông người, nếu dẫn theo ba nhóc thì càng thêm loạn, bà toan từ chối thì…
Túc Bảo phấn khích giơ tay: “Được! Đi căng tin!”
Bé chưa được tới đó bao giờ đâu nha!
Bà cụ Tô nhìn Túc Bảo đầy cưng nựng, đổi lời nói với Tô Ý Thâm: “Được! Mẹ và tụi nhỏ đợi con ở đình nghỉ mát trong sân nhé.”
Tô Ý Thâm gật đầu, véo má Túc Bảo: “Đợi cậu út nha.”
Sau đó anh vội vàng rời đi.
Đợi Tô Tử Tích thay quần áo xong, bà cụ Tô dẫn ba đứa trẻ tới đình nghỉ mát, vừa ngồi xuống đã nghe thấy giọng nói quen thuộc.
“Bảo, Bảo của em!” Tiểu Ngũ nhoài người trong ba lô thú cưng trong suốt, mặt vô cùng đáng thương.
Nghe tiếng Tiểu Ngũ, Tô Tử Du đang xách ba lô thú cưng vẫn trưng ra bản mặt lạnh lùng.
“Con vẹt của em ồn chết đi được!” Tô Tử Du lạnh lùng nói: “Nó tìm em này.”
Tiểu Ngũ: “…”
Sao người này chẳng biết lý lẽ gì thế, sao lại đổ tội cho nó như thế?
Túc Bảo vội nhận túi thú cưng, mở khóa ra, Tiểu Ngũ ngậm dây đeo ba lô trong miệng trèo ra ngoài, bay lên vai Túc Bảo rồi cọ mặt vào mặt bé.
“Quạc quạc, Bảo ơi! Hồi nãy em vừa đi truyền dịch, em nhớ chị cả đêm!”
Tô Tử Du: “…”
Tô Tử Chiến: “…”
Lời lẽ quê mùa gì thế này?
Tiểu Ngũ bị nhốt trong túi phải câm miệng suốt cả buổi, giờ mới được thả ra nên cái miệng không sao ngừng lại được: “Hồi nãy em xách một thùng xi măng, không, là thùng bùn. Em dùng bùn làm một chiếc nồi đất rồi đốt lửa, phát ra tiếng đốp đốp.”
Khóe miệng mọi người nhất loạt co giật.
Bà cụ Tô chọc tay vào đầu Tiểu Ngũ, càm ràm: “Hôm nào rảnh mày ở với ông cụ nhà này nhiều một chút, cho ông ấy học hỏi mày.”
Xem đi, hôm nay bà nói đến bệnh viện, ông cụ Tô hỏi lý do, nghe bà bảo đưa Tô Tử Tích đi khám thì ông cụ ngồi về chỗ luôn.
Ông cụ còn nói: “Tô Tử Tích hả? Thế thôi tôi không đi nữa, mấy ngày nay phải quay video cho bà nên mệt quá, cần nhân cơ hội nghỉ ngơi chút.”
Nghe xem có phải lời mà con người có thể nói ra không? Đúng là chọc người ta tức chết mà.
Tô Tử Tích bỗng nhiên nói: “Đúng rồi, kẹo của anh đâu?”
Lúc này Túc Bảo mới nhớ ra bé quên béng mất chuyện chia kẹo, vội vàng lấy ra một viên kẹo, bóc vỏ rồi nhét vào miệng Tô Tử Tích.
“Ngọt không ạ?” Túc Bảo vui vẻ hỏi.
Tô Tử Tích không đáp.
Ai ngờ Tiểu Ngũ nhìn chằm chằm vào miệng Tô Tử Tích, lắc đầu nói: “Trẻ con ăn kẹo không tốt cho sức khỏe đâu! Lẽ ra chị Túc Bảo nên cho em ăn, để em chịu đựng nỗi đau này!”
Túc Bảo cười khúc khích.
Ba viên kẹo này khó khăn lắm bé mới xin được từ bà ngoại để thỏa mãn cơn thèm hôm nay.
Bé cho anh Tử Du một cái, anh Tử Tích một cái, còn bé ăn một cái.
Hết phần của Tiểu Ngũ rồi!
Tô Tử Chiến đi bên cạnh, không rõ sao lại thấy lòng không thoải mái.
Lúc bà nội cho Túc Bảo ba cái kẹo, cậu đã trông thấy.
Túc Bảo thích kẹo đến vậy mà còn chia cho Tô Tử Du một cái. Vừa nãy cậu thấy Túc Bảo ăn một cái, vậy còn thừa một cái nhỉ…
Vẻ mặt Tô Tử Chiến lúc này càng thêm lạnh lùng, nhưng trong lòng cậu xiết bao mong chờ Túc Bảo sẽ chia cho cậu một viên kẹo.
Không phải cậu thích đồ ngọt, nhưng Tô Tử Du được Túc Bảo cho kẹo, nói sao thì cậu cũng không thể kém Tô Tử Du nhỉ.
Tô Tử Chiến và Tiểu Ngũ đồng thời nhìn chằm chằm vào miệng Tô Tử Tích.
Tiểu Ngũ tiếc nuối thở dài: “Trư Bát Giới ăn nhân sâm rồi, hết rồi còn đâu!”