Cũng được, bé đã nhớ hết những lời sư phụ nói, có thể tóm gọn lại.
“Người chết rồi sẽ đi qua mười ba trạm.”
Túc Bảo nói: “Trạm thứ nhất là đến miếu Thổ Địa báo cáo, đăng ký hộ khẩu.”
Khóe miệng Tô Ý Thâm khẽ giựt, cái này... Có cả vụ đăng ký hộ khẩu à?
“Trạm thứ hai là đường Hoàng Tuyền. Đường Hoàng Tuyền ngẩng đầu không thấy trời trăng, cúi đầu không thấy đất bụi, một đường tiến thẳng tới trước, về sau không được gặp bạn bè thân thích nữa..”
Mấy anh em nhà họ Tô nghe đến đoạn “về sau không được gặp bạn bè thân thích” thì trong lòng khẽ nhói.
Túc Bảo tiếp tục kể: “Hết đường Hoàng Tuyền, qua cầu Nại Hà bắc ngang sông Vong Xuyên sẽ tới trạm thứ ba, đài Vọng Hương. Đứng trên đài Vọng Hương, xa xa ngóng trông quê cũ.”
'Tô Nhạc Phi im lặng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, trong đầu anh hiện lên bóng dáng Ngọc Nhi đứng trên đài Vọng Hương. Cô đơn, lẻ loi, không thể nhìn thấy các. anh trai thương cô hay ba mẹ yêu cô nhất...
Cuối cùng cô bưồn bã xoay người, một mình bước. tiếp.
“Sau đó thì sao?” Tô Dĩnh Nhạc trầm giọng hỏi.
Túc Bảo kéo tay ông nội rùa đen, không hề buồn bã: “Trạm thứ tư là dãy Ác Cẩu, thứ năm là dãy Kim Kê. Dãy Ác Cẩu rất hung hiểm, không kéo được chân linh hồn sẽ không chịu từ bỏ. Dãy Kim Kê thì vừa dài vừa cao, từ đỉnh Kê Bối đi đến đỉnh Kê Quan, vượt ra núi rừng Kim Kê mới đến thành Phong Đô.
Mộc Quy Phàm không đành lòng: “Thôi mọi người đừng nghe nữa.” Sắc mặt ai cũng khó nhìn hết.
'Tô Nhạc Phi cắn răng: “Cậu thì biết cái gì...”
Ngọc Nhi sợ chó nhất nhưng phải một mình xuyên qua, dãy Kim Kê lại là dài như thế, dựa theo lời Túc Bảo thì phải đi bộ bao lâu chứ?
Hóa ra trước khi cô biến thành quỷ còn phải trải qua nhiều chông gai như thế, chẳng trách người ta thường nói chó dữ trị ác quỷ, quỷ quái rất sợ gà trống và máu chó đen...
Túc Bảo vẫn tiếp tục: “Trạm thứ sáu là thôn Dã Quỷ, nơi này sẽ có một số linh hồn bị chó dữ cắn nát tay chân, nghỉ tạm ở đây chờ hồi phục mới đi tiếp.”
“Trạm thứ bảy là điện Mê Hồn, uống thuốc mê, nói lời thật. Trạm thứ tám là thành Phong Đô rồi, Thập điện Diêm La sẽ thẩm vấn ở đây..”
Nói tới chỗ này, Túc Bảo khựng lại, mỗi lần nhắc tới thành Phong Đô là không hiểu tại sao bé lại có cảm giác. vô cùng quen thuộc.
'Tô Cẩn Mặc ghi chú vào điện thoại: “Thứ chín thì sao?”
Túc Bảo: “Trạm thứ chín là mười tám tầng Địa Ngục, có tội sẽ đứng lại, vô tội thì đến trạm thứ mười một thành Quỷ Giới, tất cả quỷ vô tội đều ở đây kiếm âm đức hoặc tu luyện, đợi đến khi hết quỷ thọ thì vào điện Luân Hồi nhận phán quyết.”
Tô Lạc ngạc nhiên: “Tu luyện?”
Túc Bảo gật đầu: “Dạ vâng, sư phụ bảo tu luyện ở đảo Bố Cát í, kế tiếp trạm thứ mười hai là đài Liên Hoa, đây là nơi Địa Tạng Vương ngồi trên đài sen giảng Phật pháp. Nhưng mà sư phụ nói rất ít quỷ có thể tu luyện thành công, hầu hết chỉ tích được một ít âm đức thôi.”
Mấy người anh em nhà họ Tô:
'Thế giờ này không giống như bọn họ nghĩ lắm nhỉ...
Nói một hồi thành đi quá xa, Tô Nhạc Phi kéo chủ đề lại: “Vừa rồi con chưa nói trạm thứ mười là gì.”
Túc Bảo: “Trạm thứ mười là lầu Cung Dương, tiền giấy, ô tô, điện thoại, biệt thự hay quần áo mà gia đình bạn bè trên dương gian đốt đều đến nơi này.”
Môc Quy Phàm nhíu mày: “Giống bưu điện nhỉ?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!