Ba đứa nhóc Tô Tử Du, Tô Tử Tích và Hân Hân nhìn Túc Bảo, mắt nhóc nào cũng sáng lấp lánh.
Ngưỡng mộ quá! Chỉ thấy gương mặt kia bị Túc Bảo giẫãm dưới chân, dù vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát ra, phát ra
một tiếng thét chói tai.
Túc Bảo siết ngón tay, hét lên: “Này, ngọn lửa tinh thần!"
Ngọn lửa tỉnh thần? Tô Tử Du ngây người trong giây lát, sau đó lập tức trông thấy một quả cầu lửa bay ra giữa kế tay Túc Bảo
rồi đốt gương mặt dưới đất thành tro!
Tô Tử Tích: “II”
Tô Tử Du:
Quả nhiên là ngọn lửa tỉnh thần.....
Hân Hân trợn mắt há hốc mồm.
Cô bé từng thấy cảnh tượng như này rồi!!
Cô bé nhớ buổi tối mẹ bé bị bà nội đuổi ra khỏi nhà, bé đã ngồi khóc một mình trong phòng.
Bỗng, ngoài cửa sổ có một con quỷ bò vào, cô bé sợ hãi trốn vào chăn, nhưng quỷ hồn kia còn toan vén chăn của bé lên.
Ngay lúc ấy, Túc Bảo đã đến. Miệng Túc Bảo không ngừng niệm chú gì đó, sau đó quăng ra một quả cầu lửa đuổi cho quỷ hồn kia chạy mất....
“Quỷ....là quỷ!” Một tia chớp lóe lên trong đầu Hân Hân, cuối cùng bé cũng ý thức được điều gì đang xảy ra lúc này!!
Những gì bé thấy trước kia không phải ác mộng cũng không phải do bé mộng du, là thấy quỷ thật! Lần này bé cũng vừa trông thấy quỷ rồi!
Hay lắm, đúng là cung phản xạ siêu dài, trông thấy quỷ từ chương 37 mà mãi đến chương 259 mới phản ứng ral!
Hân Hân á lên một tiếng rồi chạy về phía Tô Tử Tích, cưỡi lên cổ cậu.
Tô Tử Tích: “???” Em gái cậu đã nhảy lên bằng cách nào thế??
“Em buông tay ra!” Tô Tử Tích loạng choạng, cổ cậu bị tay Hân Hân siết chặt đến mức cậu phải thè lưỡi ra.
“Anh...sắp...bị em bóp chết rồi!”
Tô Tử Du vừa ngoảnh đầu đã trông thấy Hân Hân cưỡi trên cổ Tô Tử Tích, còn Tô Tử Tích thì đang le lưỡi.
Tô Tử Du chỉ cảm thấy cảnh tượng này càng kinh dị hơn, thế là cậu treo luôn trên người Tô Nhất Trần không chịu tụt xuống nữa.
Hiện trường bắt quỷ vô cùng hỗn loạn.
Túc Bảo vung ra mấy quả cầu lửa, thiêu rụi ba khuôn mặt còn lại thành tro bụi, ba khuôn mặt phát ra một tiếng gầm chói tai, tức giận và không cam lòng rồi hoàn toàn biến mất.
"Xong rồi!" Túc Bảo phủi tay, sau đó thu hồi la bàn bát quái cùng lưới trói buộc linh hồn.
'Tô Nhất Trần đỡ Tô Tử Tích đang sắp ngã và xách Hân Hân ra khỏi người cậu bé.
Tô Tử Tích ngồi phịch xuống đất. Hân Hân cũng mềm nhữn hai chân, ngồi luôn xuống đất. Tô Tử Tích thì vẫn treo trên người Tô Nhất Trần.
Ba đứa trẻ chưa kịp hoàn hồn đang sững sờ nhìn Túc Bảo.
Em gái của họ.....mạnh mẽ thật đấy!
“Bọn nó....chết hết chưa em?” Tô Tử Du không yên tâm hỏi.
Túc Bảo đáp: “Bọn nó chết từ lâu rồi!”
“Những gương mặt kia là oan hồn của bọn nó tụ tập lại, nếu bài vị kia được thờ cúng thêm vài năm thì linh hồn của bọn nó sẽ hoàn chỉnh rồi!"
Túc Bảo đặt những tấm bài vị ngay ngắn xuống đất rồi hỏi: “Anh ơi, những chữ này đọc như thế nào?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!