Túc Bảo nhìn ba, cậu cả và chú bị quỷ xui xẻo nhập. thân, sao ai nghe cũng đều ho thế này?
Cô bé hỏi tiếp: “Giường nước là dùng nước để làm giường ạ? Hay là đặt cái giường lên nước? Thế có bị chìm không? Hay là cái giường đựng đầy nước ở trên? Nếu vậy thì có bị rò nước không? Người ta sẽ nằm trong nước ạ?”
€ô bé còn hồ nghỉ hỏi một tràng các câu hỏi khiến bé bối rối.
Nhưng, người lớn càng ho dữ dội hơn, Mộc Quy Phàm nói: “Trẻ con không được phép hỏi nhiều như vậy”.
Kỳ lạ thật đấy....Người lớn muốn trẻ con hiểu chuyện, nhưng nếu trẻ con không đặt ra nhiều câu hỏi thì sao mà hiểu chuyện được nhỉ??
Cái đầu nhỏ của Túc Bảo tràn đầy nghỉ hoặc, bé nhìn về phía mẹ mình, ai ngờ mẹ bé và quỷ xui xẻo đang cãi
nhau kịch liệt hơn.
Phải nói là mẹ bé đang đánh quỷ xui xẻo dữ dội hơn mới đúng.
Túc Bảo hỏi: “Mẹ ơi, giường nước là gì ạ?” 'Tô Cẩm Ngọc: “Ơ...Cái này mẹ cũng không rõ lắm.”
Cô trả lời ậm ờ, để che đậy sự xấu hổ của mình, cô bắt đầu điên cuồng bứt tóc quỷ xui xẻo.
Quỷ xui xẻo: “Túc Bảo, ngươi đừng hỏi nữa, mẹ của ngươi sắp phá nát bộ tóc của ta rồi đấy!”
Túc Bảo dẩu môi, được thôi!
Người lớn thật kỳ lạ, không nói thì thôi, về nhà cô bé sẽ hỏi anh Tử Du của bé.
Túc Bảo tức giận đi tới trước mặt Cao Viễn Hàng, duỗi tay nắm lấy chân quỷ xui xẻo.
“Anh tự đi hay em phải mời anh đi?” Cô bé con nói rất bá đạo.
Rõ là học theo phong cách của Mộc Quy Phàm và Tô Nhất Trần mà!
Cao Viễn Hàng không biết Túc Bảo đang nói với quỷ xui xẻo nên bèn đứng dậy, nói: “Chú tự đi...”
Ôi, quả nhiên chuyện xảy ra hôm đi công tác kia vô cùng xui xẻo mà, phỏng vấn công ty nào cũng đều bị đánh trượt...
Nhưng, Túc Bảo lại nắm lấy tay Cao Viễn Hàng rồi ấn anh ta ngồi xuống ghế: “Chú ơi chú ngồi đi! Yên tâm, Túc Bảo sẽ chịu trách nhiệm với chú mà!”
Cao Viễn Hàng: “2?”
Tuy không hiểu cô bé con đang nói gì Cứu với, cô bé này dễ thương quá!
Rõ ràng chỉ là một đứa bé, nhưng lại trưng ra bản mặt nghiêm túc rồi nói sẽ chịu trách nhiệm với anh ta!
Cao Viễn Hàng chỉ cảm thấy thú vị, hỏi: “Thế con định chịu trách nhiệm với chú thế nào?”
Túc Bảo nhớ lại dáng vẻ gạt người của sư phụ cô bé, nói: “Túc Bảo bấm ngón tay bói một quẻ, chú sắp gặp. họa đẫm máu, nếu muốn giải họa thì hãy làm theo lời của conl”
Cao Viễn Hàng không khỏi phì cười.
Sao cô bé này lại giống đám lừa gạt trên giang hồ như vậy?
Người thường sao tin được mấy chuyện họa đẫm máu, chắc chắn cô bé này xem TV nhiều quá rồi.
Cao Viễn Hàng cười nói: “Cảm ơn cô bé nhé! Nhưng..."
Còn chưa dứt lời, Cao Viễn Hàng đã thấy cổ nhói đau, cả người ngất lịm đi.
Vì không có ai đỡ khi anh ta ngất đi nên vô tình va phải mép bàn, trên môi có một vết máu nhỏ.
Đúng là họa đẫm máu. Túc Bảo ngẩn người.
Mộc Quy Phàm xoay cổ tay: “Bảo bối, không phải con muốn bắt quỷ ư? Bắt đi!”
Mộc Quy Phàm dứt khoát đánh ngất Cao Viễn Hàng để dễ dàng che giấu chuyện bắt quỷ của Túc Bảo.
Anh lười phải giải thích với anh ta, càng không cần phải nghĩ cách nói gạt.
Cao Viễn Hàng đang ngất lịm: Tôi cảm ơn anh... Túc Bảo gật đầu, hiểu rồi, đây có lẽ chính là điều mà ba bé vẫn thường nói, giải quyết chuyện gì cũng không
cần câu nệ?
Túc Bảo lập tức túm lấy chân quỷ xui xẻo rồi ném qua vai: “Rầm!”
Tốc độ, tốc độ, bắt quỷ bằng tốc độ!
Túc Bảo hét lên một tiếng rồi lại lật người quỷ xui xẻo lại.
Quỷ xui xẻo bị ép tách ra khỏi thân thể Cao Viễn Hàng, sửng sốt không thôi!