Tại sao anh ta lại xui xẻo như vậy chứ!
Quỷ xui xẻo nằm trên đầu Cao Viễn Hàng, sung sướng hút một ngụm khí xui xẻo của Cao Viễn Hàng.
Cuộc sống này, thật là sung sướng thoải mái!
Thì ra có ký chủ với không có ký chủ lại khác biệt đến vậy, nó đã ở trong nhà tù mười bảy năm mà vẫn không tìm được một ký chủ nào khớp với bát tự của mình, hiện tại cuối cùng nó cũng tìm được một người phù hợp.
Cảm nhận được mình càng ngày càng mạnh hơn, quỷ xui xẻo trở nên hưng phấn hơn!
Vốn dĩ nó chỉ muốn tiếp cận Tô Cẩm Ngọc, ké chút u khí, để mình không còn xui xẻo như vậy nữa.
Nhưng hiện tại nó bám lên người ký chủ, toàn bộ xui xẻo. đều do ký chủ hưởng hết, mà nó lại có thể hút “chất dinh dưỡng” từ sự xui xẻo của ký chủ, tăng cường sức mạnh cho mình...
Cần gì phải tìm Tô Cẩm Ngọc nữa chứ!
Quỷ xui xẻo chỉ hy vọng mình cách Túc Bảo và Tô Cẩm Ngọc thật xa, nếu đã thoát khỏi nhà tù rồi, vậy đừng gặp lại là tốt nhất!
“Cuối cùng ngày lành của ta cũng tới rồi...” Quỷ xui xẻo vui sướng.
Túc Bảo ngồi trên ghế sô pha trong phòng, đôi tay nhỏ nhắn múa may quay cuồng.
“Hat" “HaP
Bé uể oải nói: “Sư phụ, sao con lại không thể kết xuất ra được la bàn bát quái phát sáng vậy!”
Thỉnh thoảng, nàng vẫn thấy sư phụ biến ra được một quyển sách từ trong không khí.
Sư phụ nói quyển sách kia là sách sinh mệnh trong tay phán quan, đừng thấy nó chỉ là một quyển sách mỏng, nhưng khi mở ra, bên trong ghi lại cuộc đời của tất cả mọi người trên đời này cùng với phán quyết đối với những gì bọn họ đã làm khi còn sống.
Sau đó, hai ngày trước khi đi tìm quỷ xui xẻo, Túc Bảo lại nhìn thấy sư phụ biến ra một cái la bàn bát quái.
Cái la bàn này, cao cấp hơn cái khay sắt mà anh nhỏ đã làm nhiều, có thể phát sáng, tròn trịa, chậm rãi chuyển động, giống như mặt trăng vậy.
Sư phụ không chỉ giơ tay biến ra được một quyển sách nhỏ.
Còn có thể vung tay biến ra được một cái la bàn bát quái nhấp nháy.
Túc Bảo nhìn bằng mắt trông mong, bé cũng muốn học...
Nhưng bé đã thử suốt hai ngày, vẫn không thể biến ra được.
Kỷ Trường cũng không ngẩng đầu lên: “Luyện nhiều một chút. Ta từng thấy thiên tài có tư chất tốt nhất...”
Thôi bỏ đi, những lời này không cần phải nói làm gì.
Kỷ Trường thu quyển sách trong tay lại, đi tới chỗ Túc Bảo, ngồi xuống bên cạnh bé.
Hảẳn vươn tay, nắm lấy bàn tay nhỏ của Túc Bảo.
Ở nhà họ Tô, bé con ăn đến trằng trẻo mập mạp, tay nhỏ mềm mại núng nính giống như củ sen... Kỷ Trường cảm thấy thú vị, lắc lắc tay của bé.
Túc Bảo khó hiểu nói: “Hở, cần phải lắc như vậy ạ?”
Kỷ Trường khụ một tiếng: “À, đúng, cần phải lắc.”
Hăn nằm lấy tay Túc Bảo, vẽ một nửa vòng tròn, sau đó lại vẽ ra phù văn phức tạp giữa không trung, chẳng mấy chốc một chiếc la bàn bát quái sáng ngời hiện lên.
“Học được chưa?” Hắn hỏi.
Túc Bảo trợn trừng hai mắt, chỉ thấy la bàn ở trước mắt mình giống ngân hà vậy, thật xinh đẹp.
“Làm lại lần nữa đi ạ!” Bé hưng phấn nói.
Kỷ Trường cưng chiều sờ đầu của bé, nằm lấy tay bé, lại lặp lại một lần.
“Nhớ chưa?” Hắn hỏi, dừng một chút lại nói: “Không nhớ được cũng không sao hết, phù văn quả thật rất phức...”
Lại thấy Túc Bảo nhanh chóng vẽ ra một vòng tròn: “Lắc lắc như thế này... hây da, hơ hơ hơ... Còn như vậy nữa!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!