Sau tết Đoan Ngọ, mấy người Tô Dĩnh Nhạc lại quay về nơi làm việc.
Sau khi gửi mấy đứa nhỏ lên xe đưa đón của trường, bà cụ Tô lại rảnh rỗi.
Bà cụ chăm chỉ luyện tập hai chân hơn, hận không thể lập tức đứng dậy.
Nhưng kỳ lạ ở chỗ, mấy ngày nay bà càng chăm chỉ tập thể dục thì đôi chân càng không có lực.
Bây giờ, bà cụ mới vừa đứng dậy đã ngã phịch xuống đất, đầu đập vào phiến đá ở ngoài vườn.
“Lão phu nhân....!” Nhà họ Tô lập tức hỗn loạn.
Sau khi tan học, Túc Bảo mới biết tin bà cụ Tô bị ngã phải nhập viện.
Cô bé vội theo Mộc Quy Phàm đến viện, lo lắng hỏi: “Sao bà ngoại bị thương phải nhập viện mà không báo. cho con luôn?”
Mộc Quy Phàm phóng xe như bay nhưng rất vững vàng, nói: “Con đang trong giờ học!”
Một cô bé con thì làm được gì lúc cấp bách này?
Túc Bảo lại hỏi: “Sao bà ngoại lại ngã ạ?”
Mộc Quy Phàm đáp: “Bà ngoại con đang tập luyện thì bỗng dưng ngã.”
Túc Bảo ngẩn người, hỏi vội: “Bà ngoại vẫn luôn tập luyện ạ?”
Mộc Quy Phàm ừ một tiếng, chợt thấy Túc Bảo ngồi ở ghế sau tức giận.
Anh khó hiểu hỏi: “Sao thế con?”
Túc Bảo phồng má, môi mím thành một đường thẳng.
“Lúc con và anh Tử Tích lên máy bay đã dặn bà ngoại không được tập quá vất vả, mọi người chẳng ai nghe lời con hết!”
Lúc này Mộc Quy Phàm mới nhớ tới chuyện này.
Đúng là cô bé con đã dặn như vậy, nhưng lúc ấy mọi người đều dành sự quan tâm vào chuyện hai đứa nhỏ bắt đầu trải nghiệm cuộc sống tự lập, hơn nữa các chuyên gia cũng khuyên bà cụ Tô nên tranh thủ luyện tập, kích thích các cơ và dây thần kinh gì gì đó....
Bà cụ Tô cũng đắm chìm trong sự phấn khích khi có thể đứng dậy, vì vậy mọi người đều quên béng lời dặn của Túc Bảo.
Mộc Quy Phàm nói: “Chắc không phải do tập luyện đâu con nhỉ? Các chuyên gia trong viện dưỡng lão nói nếu bà ngoại con có thể đứng lên thì nên tập đi bộ nhiều hơn. ”
Túc Bảo càng nghe càng tức giận hơn: “Con mới là chuyên gial”
Mộc Quy Phàm: “..."
Anh chỉ nghĩ Túc Bảo nói nhảm vì quá nóng ruột. Dạo trước, đúng là Túc Bảo thường xoa bóp chân cho bà cụ Tô, nhưng bà cụ đã phải ngồi xe lăn 5 năm rồi, rõ ràng chỉ áp dụng phương pháp xoa bóp không đủ để bình phục.
“Lát nữa vào viện phải giữ im lặng nha con!” Mộc Quy Phàm chỉ dặn dò Túc Bảo một câu.
Trong viện.
Bà cụ Tô nằm trên giường, đầu quấn băng trắng, bà cụ mới làm phẫu thuật xong.
Bà đập đầu vào gạch đá ngoài vườn, bị xuất huyết não.
Sau ca phẫu thuật, bà cụ mãi chưa tỉnh lại. Túc Bảo nắm tay bà cụ Tô, gọi: “Ngoại ơi...."