Sau giây phút muộn màng, Tô Tử Tích mới sực nhớ ra, từ nãy đến giờ Túc Bảo luôn là người xách đồ.
Túc Bảo duỗi tay qua, nói: “Anh, để em cầm cho, em khỏe. lắm!"
Túc Bảo chẳng hề thấy việc xách đồ có vấn đề gì.
Tô Tử Tích hất tay Túc Bảo ra, nghiêm túc nói: “Được rồi, để em xách đồ rồi đến lúc mệt quá lại khóc lóc mách tội anh với ông bà hả?”
Tô Tử Tích nói rồi kéo hành lý về phía cổng khách sạn.
Túc Bảo vui vẻ đi theo sau, ríu rít nói: “Đây là Đào Hoa Túc rồi! Hai ngày tới chúng ta sẽ ở lại đây!”
Tô Tử Tích: “Ừm.”
Đào Hoa Túc.....
Sao nghe quen quen nhỉ.
Túc Bảo nói tiếp: "Trước khi đến đây, em đã nhờ ba em đặt trước phòng 34008 ở khách sạn xxx, có hai phòng ngủ và một phòng khách! Ngay cạnh phòng của chị gái nhảy lầu."
Bước chân của Tô Tử Tích khựng lại.
“Mẹ kiếp!”
Túc Bảo mù mờ hỏi: “Không thì anh nghĩ chúng ta tới đây làm gì?”
Vốn dĩ tới đây là để bắt nữ quỷ mà!
Anh Tử Tích chỉ nhìn ảnh khi tử vong của chị gái kia mà đã bị quỷ hồn chị ấy bám vào người.
Cô bé đương nhiên phải bắt chị gái kia rồi.
Túc Bảo thấy sắc mặt Tô Tử Tích trắng bệch, hỏi: “Anh ơi, anh sợ à?”
Tô Tử Tích: “Nói bậy...." Túc Bảo: “Thế đi thôi~”
Cậu ngẩng đầu, chỉ thấy hai tòa nhà cao đối diện nhau, trên tầng cao nhất có ba ký tự lớn.
Đào Hoa Túc.
Túc Bảo kiễng chân lên để đăng ký thông tin tại quầy lễ tân.
Xong xuôi, cô bé kéo Tô Tử Tích vào thang máy: “Đi thôi.” Thang máy đi thẳng lên tầng 34.
Tòa nhà này thực sự rất cao, phòng ốc dày đặc, hành lang dài gần như không có điểm kết thúc.
Tô Tử Tích chỉ nhìn lướt qua, chẳng rõ tại sao, cả người cậu đổ mồ hôi lạnh.
Túc Bảo nhìn tới nhìn lui, phân tích nói: “Hành lang quá hẹp lại quá dài, dễ dàng trở thành nơi để nuôi dưỡng quỷ hồn!”
Tô Tử Tích: “....”
Giải thích hay lắm, nhưng lần sau đừng giải thích nữa.
Nơi này không phải khách sạn hạng sang, hơn nữa tầng này giống nơi ở công cộng hỗn loạn, có cả hình thức thuê ngắn
hạn và dài hạn, vì vậy hành lang không được trải thảm.
Khi chiếc vali được kéo qua, cả hành lang đều vang vọng tiếng lạch cạch.
Hai bên hành lang, thỉnh thoảng có một gian phòng mở cửa, người thuê ngồi ở cửa hóng gió mát, vừa nhìn thấy hai đứa bé đi qua đã ngẩn người.
Tô Tử Tích cảm thấy hành lang mà cậu đang đi quá dài, cuối cùng cũng đến 34008.
Túc Bảo quẹt thẻ phòng mở cửa. Khi cửa bị đẩy ra, một cơn gió mát thổi qua, cánh cửa phòng bên cạnh bỗng đóng sầm lại, da đầu Tô Tử Tích như tê đại.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!