Mộc Quy Phàm: ”...” Con gái học nhanh thật đấy!
Tô Tử Tích:
Cậu bé tức giận tới mức định nhổ kẹo ra.
'Túc Bảo bịt miệng cậu bé: “Không được nhổ rai”
Tô Tử Tích: Mẹ nó, cặp ba con như ăn cướp này!
Cuối cùng, Tô Tử Tích đã được bôi thuốc xong, cũng ăn hết viên kẹo.
Cậu bé im lặng nằm trên giường.
Mộc Quy Phàm cầm hòm thuốc, nói: “Túc Bảo, đi thôi."
'Túc Bảo võ đầu Tô Tử Tích: “Anh, nếu lại thấy thứ dơ bẩn gì, nhớ bảo em nhé!”
Tô Tử Tích chẳng buồn chống cự, để mặc cho bé vỗ đầu mình như vỗ đầu chó.
'Thứ dơ bẩn, có thứ dơ bẩn gì được...
Nghĩ tới đây, Tô Tử Tích bỗng khựng lại.
Vừa hay Túc Bảo cũng nói: “Anh, em thấy ấn đường của anh chuyển sang màu đen...”
Tô Tử Tích:
Câu nói này giống hệt lời Túc Bảo nói trong mơ!
Cảm giác lạnh lẽo không tên bỗng tràn ra từ tim cậu bé, nghĩ tới giấc mơ chân thực khác thường kia, Tô Tử Tích không khỏi hoảng sợ.
Túc Bảo nhận ra sự sợ hãi của cậu bé, ân cần hỏi: “Anh, nếu anh sợ, hay qua phòng em ngủ đi?”
'Tô Tử Tích mạnh miệng: “Không cần!”
Cậu bé định nói cút, nhưng khi thấy ánh mắt của Mộc Quy Phàm, cuối cùng cậu bé vẫn im lặng.
Túc Bảo đành nói: “Được rồi, nếu có chuyện gì thì anh cứ gọi em.”
'Thấy cặp ba con như ăn cướp này đã ra ngoài, Tô Tử Tích định đóng cửa phòng, nhưng chẳng biết ván cửa đã bị người giúp việc dọn đi từ bao giờ rồi.
Giờ cửa phòng cậu bé mở toang, ai cũng vào được.
Cậu bé bĩu môi, kệ vậy.
Chẳng phải họ đã muốn phá cửa phòng cậu bé từ lâu rồi à?
Giờ thì hay rồi, họ hài lòng rồi đấy.
Tô Tử Tích nằm trên giường. Trước đó, khi cậu bé chơi game hay kéo acc, người khác đều nghĩ cậu bé chơi, thật ra cậu bé đang kiếm tiền.
Học phí đi mẫu giáo và học tiểu học đều do cậu bé mất ăn mất ngủ, tự tích cóp.
Cậu bé không muốn xài đồng nào của nhà họ Tô, không muốn nợ nần gì.
Nhưng tối nay cậu bé thực sự không có tâm trạng để online.
Tô Tử Tích nghĩ ngợi, trằn trọc mãi, không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Gió thổi vào từ cửa, Tô Tử Tích đang ngủ cảm thấy rất lạ, cậu bé có thể cảm nhận được cả căn phòng, dường như linh hồn cậu bé đã rời khỏi cơ thể, đang quan sát cả phòng.
Hình như có người vừa tới bên ngoài cửa sổ, tiếng quần áo sột soạt vang lên.
Một bóng người xuất hiện ở cửa, bóng đối phương kéo dài dưới ánh đèn bên ngoài, Tô Tử Tích cảm nhận được “người” này, cố gắng mở mắt.
Nhưng cậu bé không mở mắt nổi!
“Người” kia ngày càng gần, đứng bên giường cậu bé...
'Trong đầu Tô Tử Tích xuất hiện hai chữ “bóng đè”, biết rõ phải mau chóng tỉnh lại, nhưng không sao dậy nổi!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!