Tô Tử Tích rót một cốc nước đầy, bấy giờ mới miễn cưỡng phục hồi tinh thần lại.
“Mẹ nó, liệu trên đời này còn thứ nào mặn với khó ăn hơn cả món này không hả? Đến chó cũng không thèm ăn ấy chứ!”
Mọi người không nói lời nào.
'Túc Bảo nhìn mọi người, rồi lại nhìn Tô Tử Tích.
Được rồi, mọi người không nói, bé cũng không nói vậy.
Thật ra bé muốn nói cho anh trai biết, đương nhiên là có món mặn hơn rồi, món gà kia còn mặn hơn nhiều á...
Cả một ngày Tô Tử Tích chưa có thứ gì nhét vào bụng, uống một cốc nước xong thì lại càng cảm thấy cồn cào hơn, vì thế cậu bé lại nhìn về phía đĩa gà xối mỡ kia.
Từng miếng thịt gà đều có màu vàng cam, trông thật ngon!
Tô Tử Tích chảy nước miếng, gắp một miếng thịt gà nhiều thịt ít xương lên bỏ vào trong miệng, quả nhiên giây tiếp theo lập tức phun ra.
“Phi phi!”
Gậu bé liên tục nhổ nước miếng, lại rót liên tục ba cốc nước, tức giận nói: “Quả thật có món còn mặn hơn cả chỗ cà tím vừa nấy! Đây là ai làm, là thứ cho người ăn hả?”
Mộc Quy Phàm ôm cánh tay, từ từ nói: “Tôi làm.”
Lời nói của Tô Tử Tích đột nhiên im bặt, bị nước miếng chặn họng lại.
Mộc Quy Phàm lạnh lùng nhìn cậu bé: “Tôi không thích người khác nói mấy món tôi làm không ăn được.”
“Nào, hai món này đặc biệt để phần cho nhóc đấy, ăn đi”
Tô Tử Tích: ”...” Mộc Quy Phàm: “À đúng rồi, mặn phải không? Dì Ngô, phiền dì lấy hộ tôi cái chậu rồi đổ nước lọc cho đầy chậu đó.”
'Yết hầu Tô Tử Tích căng cứng: “Chú, chú lấy một chậu nước để làm gì...”
Mộc Quy Phàm mỉm cười “chu đáo” nói: “Cho cậu vừa ăn vừa uống.”
Tô Tử Tích: “...”
Cậu bé cười lạnh một tiếng, một người ngoài mà lại muốn dạy dỗ nhóc à?
Từ khi nào mà nhà họ Tô lại đến lượt một người ngoài như anh đứng ra nói chuyện!
Ba của cậu bé rồi thì ông nội bà nội còn chưa hé răng, anh là cái thá gì chứ?
Tô Tử Tích định hất bàn rời đi luôn. Mộc Quy Phàm bỗng nhiên lấy điện thoại ra, click mở một phần mềm lên, chỉ nghe thấy một giọng nói vừa đáng yêu lại vừa quen thuộc vang lên...
Túc Bảo lập tức sáp lại gần, xem Mộc Quy Phàm chơi trò chơi.
“Ba, đây là cái gì vậy ạ?”
Mộc Quy Phàm: “Đây là các nhân vật anh hùng, có thể chọn anh hùng mà mình thích.”
Túc Bảo tỉnh ngộ: “Vậy ba thích anh hùng nào?” Mộc Quy Phàm: “Ừm, ba thích Chân Cơ.”
Túc Bảo nhìn chằm chằm người đẹp hoạt hình trên màn hình điện thoại, hỏi Vì sao ạ?”
Mộc Quy Phàm: “Bởi vì Chân Cơ rất gà.
'Túc Bảo ngây ngốc sững sờ, giọng nói nũng nịu khó hiểu lặp lại: “Chân Cơ... rất gà ạ?”
Mộc Quy Phàm: “Đúng rồi, thật thông minh.”
Tô Nhất Trần: “..."
Tô Tử Tích nghiến răng nghiến lợi ngồi xuống, thấy dì Ngô dám rót một chậu nước mang tới, cậu bé càng tức giận liếc xéo bà ấy một cái.
Cậu bé tức giận đổ cả đĩa thịt gà vào trong chậu nước...
Cảm giác hình như vị mặn đã được rửa trôi kha khá rồi, bấy giờ cậu nhóc mới cẩn thận cắn một ngụm.
Kết quả... “Con gà này mặn vào tận xương luôn rồi! Thịt xông khói để đến tám tháng một năm cũng không mặn được như con gà này!”
Mặn như vậy, dù có ngâm trong bao nhiêu chậu nước cũng không rửa trôi được!
Điện thoại của Mộc Quy Phàm vang lên một câu: [Chào mừng đến với hẻm núi Z!]
Tô Tử Tích: “...”
Điện thoại của Mộc Quy Phàm: [Ting ~ Đã ghép đôi chiến đấu với Mộc Tân Nhật Mộc Cân thành công, cảm ơn ngài đã sử dụng phần mềm ghép đôi xx ~]
[Ting ~! Đối phương không online, đã tự động treo máy.]
Tô Tử Tích:
Được đấy, bảo sao Mộc Quy Phàm già như vậy lại có thể bắt cặp được với cậu bé!
Tự động treo máy... vậy chẳng phải cậu bé sẽ đứng im ăn đòn à?!
“Chú không có đạo đức người nhà võ gì cả!” Tô Tử Tích khó thở.
Mộc Quy Phàm không chút để ý nâng mí mắt lên: “Có vấn đề à?”
Tô Tử Tíc
Mọi người ở đây cho rằng Tô Tử Tích đang chuẩn bị hất bàn rời đi, lại thấy cậu bé nén giận ngồi xuống, cầm đũa không ngừng rửa thịt gà, vừa rửa vừa ăn, vừa ăn vừa khóc.
Bà cụ Tô kinh ngạc nhìn về phía Mộc Quy Phàm, vậy cũng được nữa hả...
Tô Tử Tích ăn mấy miếng thịt gà, uống sạch ba bình nước, quả thật không ăn nổi nữa rồi, mà cậu bé cũng vừa hay nghe thấy tiếng trò chơi kết thúc.