Tô Tử Tích nhìn chằm chằm vào nữ quỷ hồi lâu, bỗng nhiên cười nhạo một tiếng, khinh thường trợn trắng mắt.
Đang giả làm quỷ chứ gì? Sao nào, không trị được cậu bé nên dùng cả cách đóng giả làm quỷ, cho rằng cậu bé sẽ bị dọa tới mức tè ra quần, sợ hãi khóc lớn, sau đó sẽ ngoan ngoãn nghe lời ư?
Tô Tử Tích khinh thường, đang định xoay người trở về phòng.
Bỗng nhiên, nữ quỷ vừa mới đứng ở trước mắt cậu bé lại biến mất chỉ trong nháy mắt!
Tô Tử Tích: “...”
Không thể nào.
Cậu bé bị hoa mắt à?
Tô Tử Tích dụi hai mắt, tự hỏi không biết vừa nấy có phải ảo giác của mình không nữa, chẳng lẽ cậu bé quả thật đã đụng phải quỷ ư?!
Đáy lòng cậu bé căng thẳng, trong vô thức đẩy nhanh bước chân, cứ có cảm giác như nữ quỷ đang bay lơ lửng trên đỉnh đầu mình vậy.
Bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng cười quỷ dị: “Ha ha ha...”
Tục ngữ nói, không sợ quỷ khóc chỉ sợ quỷ cười, Tô Tử Tích cất bước bỏ chạy, không khỏi sợ hãi kêu ra tiếng:
“Mẹ ơi...”
Người nhà họ Tô đang ngồi cạnh bàn ăn, đã ăn gần xong bữa rồi.
Chẳng ai buồn quan tâm đến Tô Tử Tích, cho nên cũng không để phần cơm cho cậu bé, cũng không gọi cậu bé xuống ăn nữa.
Kết quả lại nhìn thấy Tô Tử Tích chạy vèo tới, trong miệng cứ gào to “ôi mẹ ơi”.
Khóe miệng ông cụ Tô giật giật, nghiêm khắc nói: “Gào thét cái gì đấy hả?”
Ánh đèn ấm áp bao quanh toàn thân, cảm giác hít thở không thông của Tô Tử Tích mới dần dần biến mất, cậu bé lấy hết can đảm quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Sau lưng trống rỗng, không có bất cứ thứ gì cả...
Đúng là cậu bé bị hoa mắt rồi.
Tô Tử Tích thu hồi tầm mắt, lườm nguýt Mộc Quy Phàm một cái.
Đầu là do anh, nếu cậu bé không bị anh giết đến phát điên trong trò chơi, sao cậu bé có thể sinh ra ảo giác được?
“Bà nội, còn gì ăn không ạ?” Vốn dĩ Tô Tử Tích định lên †âng, ma xui quỷ khiến lại đi đến cạnh bàn ăn.
Ở đây đông người...
Bà cụ Tô xụ mặt, không muốn quan tâm đến Tô Tử Tích.
“Không có, thời gian ăn cơm không xuống ăn cơm thì đừng có hỏi còn gì ăn nữa không!”
Tô Tử Tích bĩu môi: “Hứ! Bà già đang hù dọa ai đấy?”
'Tô Tử Lâm đập mạnh đũa xuống bàn, lạnh giọng nói: “Con gọi bà nội là gì? Lặp lại lần nữa!”
Tô Tử Tích cầm lấy chiếc đũa, không thèm để ý nói: “Ui ui, sợ quá sợ quá! Hoàng thái hậu, gọi là hoàng thái hậu được chưa?”
“Xin chào hoàng thái hậu, con xin thỉnh an người ạ!”
Nhìn dáng vẻ nói như nước đổ đầu vịt của cậu bé, Tô Tử Lâm tức giận đến mức chỉ muốn hất văng bát cơm của nhóc ta.
Lại thấy Tô Tử Tích nhìn một vòng, tầm mắt rơi lên một đĩa cà tím: “Không phải vẫn còn có đồ ăn đấy à? Cà tím xào thịt băm? Con thích!”
“Ha, còn có cả gà xối mỡ nữa à? Đồ ăn hôm nay được đấy chứ!”
Mọi người bỗng nhiên im lặng. Mộc Quy Phàm nhướng mày, ôm cánh tay nhìn cậu bé.
Tô Tử Tích gắp một đũa, khó hiểu liếc mọi người một cái: “Nhìn cái gì mà nhìn? Có gì đẹp đâu..."
Ha ha, không muốn cho nhóc ăn đúng không?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!