Tô Nhất Trần lẳng lặng nhìn về phía đỉnh đầu Tô Tiểu Ngọc.
Ngoài mặt Tô Tiểu Ngọc vẫn mỉm cười bình thản.
Thế nhưng trong lòng lại hoảng hốt không thôi, vì sao cái nhà này cứ nhìn đỉnh đầu của cô ấy vậy chứ?
Tiểu Túc Bảo đáng yêu như vậy, người nhà của bé sẽ không phải là loại biến thái điên cuồng, muốn chặt đầu cô ấy đâu đúng không?
Căn nhà này sang trọng như vậy, giống như cung điện ở Trung u... Chẳng lẽ là cung điện ma cà rồng?
Tô Tiểu Ngọc nghĩ đến đây thì không còn bình tĩnh được nữa, cô ấy bám chặt cửa không chịu đi vào, hoảng hốt nói.
“Tôi, tôi chợt nhớ ra là mình vẫn chưa hoàn thành bài tập về nhà mà giáo sư giao cho tôi, tôi muốn về nhà làm bài tập!”
Cô ấy nói xong còn vỗ vào túi xách của mình, tỏ vẻ bản thân thật sự phải làm bài tập.
Túc Bảo kéo cô ấy, còn kéo rất mạnh: “Chị đừng sốt ruột mà, chị cũng có thể làm bài ở đây mài!”
Giọng nói non nớt đáng yêu của cô bé vang lên, ngay cả tiếng chị cũng mềm mại ngọt ngào đến thế.
Tô Tiểu Ngọc nhìn Túc Bảo, cô ấy chợt do dự, không biết có phải là mình đã nghĩ nhiều quá rồi không...
Thế nhưng đúng lúc Tô Nhạc Phi, người có khuôn mặt tối sầm và vẻ ngoài hung dữ bước ra khỏi nhà.
Tô Tiểu Ngọc: “Không cần không cần, hình như chị bỏ quên bài tập ở nhà rồi..”
Túc Bảo khó hiểu nhìn túi xách của chị, chẳng phải vừa rồi chị nói bài tập ở trong túi sao?
Tô Nhất Trần lấy danh thiếp đưa cho cô ấy.
“Tôi là Tô Nhất Trần của Tập đoàn Tô Thị, cô không cần phải lo lằng đâu... Nhà chúng tôi sẽ không bán cô.”
Tô Tiểu Ngọc bị nói trúng tim đen, cô ấy nhìn danh thiếp, tổng giám đốc Tô Nhất Trần Tập đoàn Tô Thị...
Cô ấy sửng sốt, hóa ra là Tô Thị! Năm nay cô ấy là sinh viên năm ba, cũng đã đến lúc đi thực tập rồi, mấy bạn học trong lớp cũng thường xuyên thảo
luận về những công ty rất có tương lai.
Mà Tô Thị lại là công ty mà mọi người đều mơ ước nhưng lại rất khó có thể thực hiện được.
Hôm qua cô ấy còn nói với nam thần mà mình yêu thầm rằng: “Nếu có thể đến thực tập ở Tập đoàn Tô Thị thì tốt rồi.”
Không ngờ hôm nay đã được gặp tổng giám đốc Tô của Tập đoàn Tô Thị?
Tô Tiểu Ngọc trợn tròn mắt.
Cô ấy ấp úng xin lỗi: “Xin, xin lỗi. Tôi, tôi không có ý đó...”
Trong khoảng thời gian chậm trễ này, toàn bộ âm quỷ bên ngoài trang viên đều đã xông tới, mỗi một con đều nhìn chắm chäm Tô Cẩm Ngọc.
Túc Bảo sững sờ nhìn về phía Kỷ Trường, lại thấy Kỷ Trường làm động tác “Suyt”.
Bé đành phải giả vờ như không nhìn thấy, kéo Tô Tiểu Ngọc vào cửa.
Trong phòng ăn. Tô Tử Chiến đang tao nhã cầm đũa chậm rãi ăn tối.
Bên cạnh cậu là Tô Tử Chiến, cậu bé vùi đầu ăn cơm không nói lời nào.
Tô Tử Du thì ngồi đối diện Tô Tử Chiến, cậu ăn rất nhanh, khi ngẩng đầu hai má đã phồng lên.
Cậu lập tức ngẩng đầu khi nghe thấy giọng nói, mừng rỡ nói: “Em gái về rồi!"
Kết quả là khi ngẩng đầu lên, cậu nhìn thấy một chị gái đứng trước mặt mình, theo sau là một đám quỷ.