'Tô Cẩm Ngọc bay vút ra ngoài, treo mình trên ngọn cây quế.
Con chim nhỏ đang đậu trên cành sợ hãi võ cánh bay đi, còn làm rơi lại đống phân.
Tô Cẩm Ngọc: “...” Cô rút lại suy nghĩ vừa rồi!
'Túc Bảo mà là áo bông nhỏ ấm áp gì chứ? Rõ ràng là... Ối? Cô rời khỏi Tô Tiểu Ngọc rồi hả?
'Tô Cẩm Ngọc vội vàng bay lên, phát hiện trước đó cô có cố gắng thế nào cũng không thể rời khỏi ký chủ, thế nhưng bây giờ cô đã được tự do.
Cô kêu lên rồi bay về phía Túc Bảo: “Không ngờ con lại cừ như thế!”
Túc Bảo ra vẻ “đương nhiên rồi”.
Hai người đang hạnh phúc đều không để ý đến việc có âm khí đang đến gần bọn họ...
Kỷ Trường nhíu mày nhìn xung quanh, hắn thấy hơn mười đến hai mươi âm quỷ đang dần dần tụ tập bên ngoài trang viên nhà họ Tô.
Bọn âm quỷ này đang mở to đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Tô Cẩm Ngọc tỏa sáng vàng lấp lánh.
Kỷ Trường nghĩ thầm sẽ không phải giống như hẳn nghĩ chứ...
Chẳng lẽ những mảnh vỡ hồn phách của Tô Cẩm Ngọc đã tình cờ bị bọn âm quỷ xung quanh “chia sẻ”?
Túc Bảo không để ý đến âm quỷ ở đăng xa, bé kéo Tô Cẩm Ngọc chạy như bay đến chỗ bà cụ Tô.
“Bà ngoại, bọn con về rồi đây!” Cô nhóc nhào vào lòng bà cụ Tô.
Ngay cả Tô Cẩm Ngọc cũng bị kéo ngã vào lòng bà cụ Tô...
Bà cụ Tô duỗi tay ôm Túc Bảo, Tô Cẩm Ngọc cũng có cảm giác mình bị ôm.
“Cục cưng ngoan, con về rồi!" Vẻ tang thương và cô đơn khó tả vừa rồi trên người bà đều biến mất, lúc này trên mặt chỉ còn lại nụ cười hiền lành.
Tô Cẩm Ngọc không biết mình bị làm sao, cô cảm thấy chóp mũi chua xót, nước mắt cũng rơi xuống.
“Kỳ quái, sao mình lại khóc rồi...” Tô Cẩm Ngọc vội vã lau nước mắt, kết quả là ánh sáng vàng lại tuôn trào không ngớt...
Đã là quỷ rồi thì mặc kệ là nước mắt hay là máu thì bản chất của nó cũng là âm sát khí.
Mà Tô Cẩm Ngọc thì lợi hại hơn, những giọt nước mắt của cô không phải sát khí mà là phúc khí.
Túc Bảo nhớ đến lời sư phụ nói, sau khi tìm được mẹ thì phải đưa mẹ đi đầu thai.
Bé có hơi đau lòng, nhưng nghĩ lại thì nếu mẹ mang theo rất nhiều phúc khí đầu thai, chắc chắn kiếp sau sẽ là người rất có phúc.
Cũng là một cục cưng may mắn!
Nghĩ đến đây thì Túc Bảo lại vui vẻ trở lại, bé hỏi: “Bà ngoại ơi, con đói bụng rồi! Mẹ cũng đói nữa!”
Bà cụ Tô nghe thấy bé nhäc đến mẹ, bà nghĩ thầm là chắc chắn Túc Bảo lại nhớ mẹ rồi, bà xoa đầu bé.
“Được rồi, vậy Túc Bảo với mẹ đều đi ăn cơm nhé?”
'Túc Bảo reo hò, kéo Tô Cẩm Ngọc bỏ chạy. Bé chạy hai bước mới nhớ ra còn có chị em vừa mới kết nghĩa của mình nên quay lại kéo Tô Tiểu Ngọc.
Tô Tiểu Ngọc không ngờ nhà của Túc Bảo lại rộng lớn và sang trọng như thế, giống như cung điện khiến người xem đều choáng váng.
“Ách, đã đưa người đến rồi, vậy chị cũng về trước...” Cô ấy nói.
Nhưng không ngờ Túc Bảo lại chạy tới kéo cô ấy chạy đi: “Chị, đi ăn cơm thôi!”
Chị gái đã đưa mẹ bé về, chị nhất định phải ăn bữa cơm này mới được!
Tô Tiểu Ngọc vội vàng nói: “Không cần, thật sự không cần đâu..."
Vào lúc này, cô ấy nhìn thấy một con vẹt màu xanh óng ánh bay ra, nó vỗ cánh kêu lớn: “Không chăm nấu ăn, đầu óc có vấn đề! Nấu ăn là nấu linh hồn, người biết nấu ăn đều là người tài giỏi ~"
Tô Tiểu Ngọc:
Mộc Quy Phàm nói: “Cũng đã đến rồi, ăn xong thì quản gia sẽ đưa cô về.”
Bà cụ Tô nghỉ ngờ nhìn về phía Mộc Quy Phàm, bà hỏi: “Đây là?”