Chương 100: Không ngờ lại là cháu trai của nhà họ Mộc chúng ta
Người nhà họ Mộc ai cũng vô cùng kích động.
Trong số đó chỉ có một người đàn ông trẻ tuổi ngập ngừng nói: “Bác hai, tại sao đột nhiên thủ trưởng Mộc lại đồng ý đến đây ạ, bác không cảm thấy có gì đó kỳ lạ sao?”
Người đàn ông trẻ tuổi này là Mộc Thanh Lâm, con trai của em trai ông cụ nhà họ Mộc, lúc ra đời thầy bói có nói anh ta có mệnh khuyết mộc, thế nên tên của anh ta mới toàn liên quan đến mộc.
Mộc Thanh Lâm tới thủ đô phát triển, bởi vậy nên sống trong nhà họ Mộc.
Ông cụ Mộc vuốt râu, chẳng mảy may để ý nói: “Đã mang họ Mộc thì đều là người một nhà cả, thủ trưởng Mộc đến đây cũng là chuyện hết sức bình thường.”
Quan tâm lý do người ta tới làm gì, cứ tới là được!
Mộc Thanh Lâm lại lắc đầu: “Cháu cứ cảm thấy có gì đó lạ lắm, thủ trưởng Mộc kia là người còn chẳng thèm nể nang cấp dưới của mình.”
Bà cụ Mộc trừng mắt: “Mộc Thanh Lâm, cháu không thấy được điểm tốt của nhà họ Mộc chúng ta à? Sao thủ trưởng Mộc lại không thể tới chúc thọ bác?”
Bọn họ là người nhà của công thần số một đấy, chẳng phải đối phương nên tới chúc thọ bà ta à?
Con trai lớn của nhà họ Mộc cũng nghiêm túc nói: “Thanh Lâm, đã không biết gì thì đừng có đoán mò, làm như mình hiểu rộng lắm vậy.”
Mộc Thanh Lâm lập tức ngậm miệng, trong lòng lại khó giấu được sự bất bình.
Anh ta cảm thấy cả nhà bác hai đều là kẻ bất tài, cũng do bọn họ quá may may, giành được vinh dự của nhà bác cả thôi.
Nếu, nếu công lao hạng đầu của nhà bác cả rơi vào tay anh ta thì anh ta đã thăng quan tiến chức từ lâu rồi.
Mộc Lập Quần, cháu trai của nhà họ Mộc đảo mắt.
Tuy thi cử vài năm không đỗ đạt nhưng anh ta biết người anh họ ăn nhờ ở đậu ở nhà mình này là một người có bản lĩnh.
Thế nên anh ta mới giả vờ suy tư một lúc rồi nói: “Ông nội, cháu cũng cảm thấy có gì đó lạ lắm, chúng ta nên thận trọng một chút sẽ tốt hơn đấy ạ.”
Ông cụ Mộc thấy cháu trai của mình cũng nói như thế thì thấy cũng có lý: “Thằng hai đi điều tra đi.”
Lão nhị nhà họ Mộc gật đầu đồng ý.
Không biết phải nhờ vả bao nhiêu mối quan hệ, đi rách bao nhiêu đôi giày, cuối cùng nhà họ Mộc cũng nghe ngóng được tin tức…
Không ngờ chiến thần Mộc Quy Phàm lại là người của nhà họ Mộc bọn họ!
Cả nhà họ Mộc đều thấy choáng váng bởi tin tức này.
Ông cụ Mộc lẩm bẩm: “Là cháu trai của anh cả thì cũng là cháu trai của tôi thôi! Nhà họ Mộc chúng ta có tiền đồ rồi, có tiền đồ rồi!”
Bà cụ Mộc kích động đến nỗi gò má đỏ bừng: “Thảo nào! Thảo nào! Thảo nào nó lại muốn chúc thọ người làm bà nội như tôi!”
Con trai cả của nhà họ Mộc đột nhiên bừng tỉnh: “Đồng ý đến chúc thọ nhưng lại không nói tại sao, đây chẳng phải là muốn cho mẹ một bất ngờ à!”
Mộc Thanh Lâm: “...”
Nếu như anh ta không nhớ nhầm thì người ta cũng đâu phải là cháu ruột, cùng lắm cũng chỉ là cháu họ thôi, tuy cảm thấy có gì đó bất thường nhưng anh ta không nói gì nữa.
Nhà họ Mộc hân hoan trang trí tiệc mừng thọ, các loại đèn lồng đỏ thẫm đều được treo khắp mọi nơi, chữ thọ được cắt bằng giấy đỏ thẫm cũng được dán lên, tất cả thiệp mời đều được mạ vàng.
Ông cụ Mộc có sở thích sưu tầm đồ cổ, bình thường rất trân quý, ra ngoài cũng phải khóa kỹ nhưng nay lại chuyển hết ra ngoài trang trí!
Ông cụ vừa vui mừng lại vừa kích động nói: “Tới thủ đô năm năm nay, cuối cùng nhà họ Mộc chúng ta có thể một bước bay lên cành cao rồi!”
Chiến thần Long Quốc, vị tướng chỉ huy tối cao trong quân đội, nếu ở thời cổ đại thì đó là người mà ngay cả hoàng đế cũng phải nương nhờ đấy. Người mà ai cũng không mời được lại là con cháu của nhà họ Mộc bọn họ!
Đây là khái niệm gì nhỉ?
Sau này, bọn họ chính là gia tộc lớn đứng đầu!
Nhà họ Mộc phân phát thiệp mời khắp nơi, tất cả thế gia lớn nhỏ, danh gia vọng tộc, ai mời được thì đều mời tất.
Quản gia nhà họ Mộc gặp ai cũng nói thủ trưởng chỉ huy đứng đầu quân đội, chiến thần đứng đầu Long Quốc chính là cháu trai của ông cụ Mộc nhà bọn họ!
Tin tức vừa nổ ra, trong lòng mọi người đều vô cùng ngạc nhiên, hết người này đến người khác lũ lượt kéo nhau tới chúc mừng trước.
Mũi của ông cụ nhà họ Mộc sắp vểnh lên tận trời rồi, phải nói là vô cùng kiêu ngạo.
Ngày trước bọn họ phải nhờ vả người ta dùng các mối quan hệ, nhưng bây giờ bọn họ lại cảm thấy mình khác rồi, bọn họ chính là quan hệ, người khác không với tới nổi!
Lúc ông cụ Tô nhận được thiệp mời của nhà họ Mộc thì đang ngồi đọc sách trong vườn hoa, Túc Bảo đang nằm bò trên hòn đá ở bên cạnh vẽ tranh.
Thấy có khách tới, bé lễ phép chào hỏi theo bản năng: “Con chào bác ạ.”
Sau đó lại nhận ra đó là bác quản gia không thèm nể nang cậu cả mấy hôm trước, thế là bé quay ngoắt mặt đi, chạy sang bên cạnh.
Quản gia nhà họ Mộc nhìn Túc Bảo một cái, trong đáy mắt loé lên sự khinh thường.
Đúng là vô lễ, hai ngày trước đứa trẻ này còn muốn tới cửa nhận người thân nữa chứ! Cũng may là không nhận.
Thương nhân đâu thể sánh bằng quân nhân, nếu là người của nhà họ Tư thì bọn họ còn có thể xem xét một phen.
“Ông cụ Tô, lần này là đại thọ của bà chủ nhà chúng tôi, người có tiếng nói ở thủ đô đều được mời tham dự, tôi cũng qua đây đưa thiệp mời cho ông.” Quản gia nhà họ Mộc nói.
Ông cụ Tô lạnh lùng nhìn anh ta.
“Để ở đó đi, nếu không có việc gì nữa thì tôi không tiễn.” Ông ấy không thèm nể mặt nói.
Quản gia của nhà họ Mộc lập tức sa sầm mặt mày.
Tuy nhà họ Mộc là nhà giàu mới nổi mới tới thủ đô nhưng cũng có tiếng ngang ngửa với mấy dòng tộc lớn khác đấy, nhà họ Tô có gì đâu mà kiêu ngạo chứ?
Quản gia của nhà họ Tô tức giận nói: “Ông cụ Tô, ông có biết chiến thần nhà họ Mộc mới quay trở về thủ đô gần đây có quyền có thế, ngay cả lãnh đạo lớn cũng phải nể mặt không?”
“Đó là cháu trai của bà cụ Mộc nhà chúng tôi đấy!”
Trong tình huống bình thường, những người khác nghe thấy cái tên này đều đứng dậy ngay, thế nhưng ông cụ Tô chỉ giũ giũ tờ báo, cười khẩy: “Có gì ghê gớm đâu, người nào không biết còn tưởng đó là cháu trai của cậu nữa đấy.”
Quản gia nhà họ Mộc: “...”
Anh ta nhíu mày nói: “Ông cụ Tô, không thể ăn nói tuỳ tiện được! Thủ trưởng Mộc là thần bảo vệ Long Quốc, đó là người ai ai cũng phải nể đấy.”
Sắc mặt ông cụ Tô lạnh băng không cảm xúc.
Cái tên “đầu sỏ phạm tội" kia chứ đâu, ông ấy biết.
Có gì ghê gớm đâu? Túc Bảo của nhà ông ấy còn là con gái của anh nữa kìa!
Chắc gì Túc Bảo nhà ông ấy đã đồng ý nhận người thân hay không!
“Chú Nhiếp, tiễn khách.” ông cụ Tô nói.
Chú Nhiếp làm một động tác mời: “Mời.”
Quản gia nhà họ Mộc: “...”
Anh ta sắp tức chết rồi.
Nhìn đi, thương nhân đúng là thương nhân, dù có giàu có hơn nữa thì cũng chẳng thể nào thay đổi được cái tật xấu của kẻ lắm tiền, không có chút gia giáo hay phép tắc gì cả.
Quản gia nhà họ Mộc tức giận bỏ đi.
Lúc này ông cụ Tô mới cầm cái thiệp mời kia lên, nhìn trái nhìn phải rồi lạnh lùng ném qua một bên.
Nếu như không phải Mộc Quy Phàm đã nhờ người tới nói từ trước, hy vọng Túc Bảo cũng sẽ đến buổi tiệc mừng thọ của bà cụ nhà họ Mộc, anh muốn trút giận cho cô nhóc kia thì ông ấy sẽ không bao giờ đi đâu.
Nghĩ tới điều này, ánh mắt của ông cụ Tô lại loé lên: “Túc Bảo à, con lại đây.”
Túc Bảo chạy lại: “Ông ngoại, sao thế ạ?”
Ông cụ Tô nhìn Túc Bảo chằm chằm, thẳng thắn nói: “Bác quản gia không biết lễ phép kia mời chúng ta tới nhà họ Mộc, chúc thọ cho bà cụ Mộc của bọn họ, Túc Bảo có muốn đi không?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!