Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ

"Minh Vi giới thiệu cô, oan có đầu nợ có chủ, gây phiền phức cho cô ấy là hoàn toàn hợp lý."

"Nghe có vẻ hợp lý đấy nhưng thực ra anh rất rõ chị Minh Vi chẳng làm gì sai cả, lỗi là ở tôi. Mặc dù em gái của anh không biết tôi là ai nhưng bây giờ anh đã biết, anh sẽ đến trả thù tôi mà bỏ qua cho chị Minh Vi à?" Chưa kịp để Tô Ngự trả lời, Tống Vãn Huỳnh tiếp tục nói: "Anh sẽ không làm vậy, vì anh không dám động vào tôi, anh chỉ dám phong sát một người không có nền tảng như Minh Vi thôi."

Tô Ngự nhìn Văn Nghiên, "Vợ của cậu ăn nói khá đấy."

Văn Nghiên không nói gì.

"Không phải ăn nói đâu, là vì tôi nói toàn sự thật nên anh không nói được gì, thực ra anh hoàn toàn không cần phải phong sát chị Minh Vi. Nếu anh chỉ muốn thay em gái mình xả giận, có rất nhiều cách mà, sao phải dùng cách huỷ hoại tương lai của người khác để trả thù? Anh có từng nghĩ qua nếu làm như vậy, người khác sẽ nói gì về anh không?"

Tô Ngự nhíu mày, "Ai dám nói?"

"Chuyện này rất khó để giấu được mọi người, mặc dù nhà anh có tiền có quyền nhưng chuyện này chỉ cần hỏi một chút là ai cũng biết. Sau này khi người ta nhắc đến chuyện này, phản ứng đầu tiên sẽ là, 'Ồ, đó là nhà họ Tô, không dám động đến Tống Vãn Huỳnh, chỉ dám bắt nạt một tiểu minh tinh không có quyền thế gì.' Vậy có vẻ vang không?"

Nói đến đây, Tống Vãn Huỳnh chuyển chủ đề, "Thực ra tôi đến đây hôm nay là muốn giải quyết vấn đề, thay vì đối đầu chúng ta nên ngồi xuống và nói chuyện cho phải phép."

Tô Ngự cười lạnh, "Tôi thấy cô chẳng có ý định giải quyết vấn đề gì cả."

Tống Vãn Huỳnh mỉm cười nhẹ, thái độ mềm mỏng, "Có chứ, vì anh là bạn học kiêm bạn bè của Văn Nghiên nên cũng là bạn của tôi. Mọi người đều là bạn bè sao không nhường nhịn nhau một chút? Sao phải tranh cãi gay gắt như vậy làm gì, chẳng có ý nghĩa gì cả, tất cả cuộc tranh luận đều nhằm giải quyết vấn đề thôi."

Tô Ngự cười một cách lạ lùng, "Được, mỗi người nhường một bước, tôi sẽ nhượng bộ vì Văn Nghiên, chơi một ván, nếu cô thắng, chuyện này coi như kết thúc."

Tống Vãn Huỳnh nhíu mày, "Nhưng tôi không biết chơi."

Văn Nghiên liếc nhìn Tô Ngự.

Tô Ngự bất ngờ, "Không nỡ sao?"

Tống Vãn Huỳnh hừ lạnh: "Ai sợ ai chứ, chơi thì chơi!"

Một người làm thì một người chịu, nếu chuyện này là do cô thì đương nhiên phải do cô tự chịu trách nhiệm.

Chẳng qua bi-a...

Cô nhận lấy cây cơ từ tay Tô Ngự, đứng trước bàn bi-a tập tành vài lần.

Tống Vãn Huỳnh: "Không thể chơi thứ gì mà chúng ta đều giỏi sao?"

"Không biết thì đừng chơi."

"……" Cái tên phản diện này vẫn chưa bị nhân vật chính đè đầu xuống, nếu không cũng không thể nói những lời kiêu ngạo thế này.

Phải để chị Minh Vi ra tay, cho anh ta biết tay!

Văn Nghiên đi đến bên cạnh cô.

Tống Vãn Huỳnh đẩy nhẹ vào cánh tay của anh: "Nếu tôi đánh nhau với bạn của anh, anh sẽ giúp ai?"

"Em chắc chắn?"

"…… Thôi được, đánh không lại."

Cô vẫn không bỏ cuộc, Tống Vãn Huỳnh thấp giọng hỏi: "Anh có tiền hay anh ta có tiền? Ba tôi có tiền hay anh ta có tiền?"

Văn Nghiên nhìn cô bằng ánh mắt dò hỏi.

Tống Vãn Huỳnh có chút nguy hiểm trong ánh mắt, "Thật sự không được thì học theo bạn của anh, làm gì cũng dùng tiền ép người!"

"…… Tay phải cầm cây cơ, tay trái mở ra, ngón trỏ hướng vào trong, lòng bàn tay đặt lên mặt bàn, cằm ngay trên cây cơ, eo, lưng và chân của em, không đúng, phải như thế này." Anh cầm tay chỉnh lại tư thế của Tống Vãn Huỳnh, mãi mới có tư thế chuẩn, "Nhắm vào quả bi trắng đánh đi."

Tống Vãn Huỳnh cúi người xuống bàn bi-a, chiếc váy dài của cô được thiết kế bảo vệ tránh bị lộ, cô dùng hết sức tay phải vung một phát... trượt cơ.

Không ai cười.

"Không sao, lần đầu ai cũng vậy."

Sau khi Tô Ngự nhận lấy cây cơ, liên tiếp đánh những quả bi vào lỗ, tổng 21 quả bi thì đã bị Tô Ngự đánh vào ba quả đỏ, một quả vàng và một quả nâu, Tống Vãn Huỳnh không khỏi siết chặt cây cơ, lòng bàn tay đầy mồ hôi.

May mà quả bi xanh mà Tô Ngự nhắm vào khi va vào tường bi-a lại dừng lại ngay miệng lỗ, không vào được.

Tống Vãn Huỳnh thở phào nhẹ nhõm nhìn về phía Văn Nghiên.

Văn Nghiên nhìn cô, ánh mắt trấn an sau đó nắm tay cô, kéo người xuống bàn bi-a dùng lực từ vai đè cô xuống, tay trái đặt lên tay cô trên bàn.

Cả hai gần như mặt đối mặt, hơi thở của Tống Vãn Huỳnh đột nhiên tăng nhanh, cảm thấy vô cùng bất ngờ trước khoảng cách gần như vậy, cô vô thức đẩy mạnh khuỷu tay ra sau, nghe thấy một tiếng rên khe khẽ từ Văn Nghiên.

Sức nặng trên vai cô giảm đi, Văn Nghiên cách cô một chút, chỉnh lại góc độ đánh một cú, quả bi đỏ bật ra, ngay khi Tống Vãn Huỳnh tiếc vì không vào lỗ thì quả bi đỏ lăn vào lỗ phía bên phải của cô.

Nhịp tim Tống Vãn Huỳnh đập mạnh, "Vào rồi!"

Cô vội ngẩng đầu lên, đụng phải mặt Văn Nghiên.

"Ah!" Văn Nghiên nắm trán r*n r* đau đớn.

"…… Xin lỗi, tôi quá vui mừng rồi, anh không sao chứ?" Tống Vãn Huỳnh hoảng hốt nhìn anh ta.

Văn Nghiên đứng đó, một lúc sau mới thở dài, "Không sao."

Vì đã có kinh nghiệm, lần này Tống Vãn Huỳnh điềm tĩnh hơn nhiều. Văn Nghiên lại nắm tay cô, dùng vai đẩy người xuống bàn bi-a rồi lại nhắm vào quả bi xanh, một cú đánh ra, quả bi rơi thẳng vào lỗ.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!